Polaroid
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 9.5.00/10/523 lượt.

y đầu nhìn cam­era được lắp ở trên

cao, rồi lại nhìn bàn tay sỗ sàng của mình. Cô gái đôi diện hoảng hốt

rút tay về, anh cũng đành lễ độ buông ra.

“Thứ hai, tổng giám đốc mời cô Diêu vào phòng làm việc của tổng giám đốc... bàn chút chuyện riêng”.

...Tên nào vừa nói ghét người ta ở chỗ làm việc không phân biệt được việc công và việc tư?

Thang máy đi lên tầng cao nhất của khách sạn, đó là nơi Diêu Tiền Thụ chẳng bao giờ đặt chân tới.

Trợ lý đặc biệt đưa cô tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, rồi im lặng quay người đi ra ngoài.

Chiếc ghế dựa bằng da đặt trước cánh cửa sổ to vẫn xoay lưng về phía cô, cô biết cậu chủ ngồi ở đó, nhưng không dám lên tiếng.

Im lặng thật lâu, chiếc ghế da đột nhiên xoay lại, cậu chủ bắt chéo

chân chăm chú nhìn cô, đưa khăn ướt cho cô, “Lau sạch đi. Tay ấy”.

Ánh mắt cậu chủ rất đáng sợ, cô không dám trái lời, mà cứ lau đi lau lại tay mình.

Một tờ giấy được ném lên bàn trước mặt cô - đơn ly hôn.

“Tôi bảo luật sư viết đơn ly hôn rồi, cô có muốn thêm điều kiện gì vào không?”.

“…”.

Cô lắc đầu ý bảo tùy thôi. Thái độ tùy ý như thế khiến chân mày cậu chủ nhăn tít lại.

Cậu chủ hồ đồ

“Để thoát khỏi tôi, thế nào cũng được đúng

không?”. Cậu hừ lạnh, rút cây bút ném tới trước mặt cô, “Không có ý kiến gì thì kí đi”.

Cô cầm cây bút kí tên mình, đột nhiên dừng bút

lại, cô nhìn chăm chăm vào bàn tay trái trống trơn của cậu chủ, “Cậu

chủ, em có một điều kiện... chiếc nhẫn đó, có thể trả lại cho em được

không?”.

“... Tôi ném rồi”.

“…”. Cậu ấy ném rồi. Cậu ấy đã tháo chiếc nhẫn ấy ném đi rồi... cô mím chặt môi, “Thế thì thôi”.

Hít một hơi, cô kí tên mình ngay trước mặt cậu chủ. Cô hơi tức giận,

không, cô rất tức... tại sao phải vứt nhẫn đi, cho dù chỉ là thứ rẻ

tiền, dù nó căn bản chẳng đáng mấy đồng, dù cậu chủ nghĩ nó là thứ trói

buộc đáng ghét, cậu ấy có thế trả lại cho cô, sao phải ném nó đi.

Cô cho tay vào túi, rút chiếc nhẫn kim cương vẫn chưa dám đeo lại lên cổ và chiếc thẻ ngân hàng đẩy tới trước mặt cậu chủ.

“Đây là cái gì?”. Cậu chủ nheo mắt lại nguy hiểm.

“Là đồ trước đây cậu chủ đưa cho em, em không vứt đi, trả lại cho cậu”.

“…Cô khùng lên trả lại cho tôi mấy thứ này là có ý gì hả? Muốn nhanh

chóng phủi sạch tất cả mối quan hệ của tôi với cô à? Sợ gã họ Thư kia

hiểu nhầm rằng bị tôi bao chắc?”. Trả lại thẻ lương của cậu, thẻ ngân

hàng mỗi ngày chỉ rút năm mươi tệ đưa cho cậu, cậu đeo nhẫn vào cho cô,

cô luồn vào sợi dây chuyền bạc đeo ở cổ, cô trả lại tất cả những gì có

liên quan tới cậu, cô trả lại tất cả những gì chứng minh rằng hai người

là vợ chồng cho cậu.

Tờ đơn ly hôn được đẩy trở lại trước mặt,

cô đã kí tên, bỏ hết những thứ có liên quan tới cậu đi, trả lại cho cậu, cậu biết cô đồng ý ly hôn với mình, nhưng có cần phải dứt khoát chẳng

thèm lưu luyến lưỡng lự, thẳng tay mà rời bỏ mình như thế không?

“Cậu chủ…”.

“Đừng gọi cậu chủ! Ai là cậu chủ của cô!”. Cô người hầu chỉ biết nhìn

cậu, chỉ biết vây quanh cậu không phải cô gái trước mặt này, cô sẽ không làm tổn thương cậu, không trả lại những thứ cậu tặng, lại càng không

rời xa cậu để tới bên gã đàn ông khác.

“…Nếu nhìn thấy em là cậu thấy phiền phức khó chịu, em có thể dọn ra ngoài ở…”.

“Cô còn muốn dọn ra ngoài à?”. Ly hôn còn chưa đủ, cô còn muốn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cậu nữa hay sao?

Không khí yên lặng len lỏi giữa hai người, cậu đột nhiên đi qua bàn làm việc đưa tay nắm chặt lấy cằm cô đến đau nhức, nói gằn từng từ một.

“Cô đừng mơ được dọn ra ngoài, tôi không cho cô đi đấy. Cho dù có ly

hôn, cô vẫn là người hầu của tôi, là đồ của tôi, cả đời cũng là của

tôi!”.

“Em biết, em giống Hắc Thủ Đảng, đều là đồ của cậu chủ, em sẽ không đi, cậu chủ”.

“…”. Ý của cậu không phải thế này, cậu muốn nói... cậu với cô…

…Cậu với cô…

“Em có thể đi được chưa?”.

“…Cô với hắn ta... lúc nãy hắn ta nói gì với cô?”.

“Phó tổng Thư?”.

Nghe cô gọi tên của gã đàn ông đó, cậu lại càng bực mình hơn.

Cô đờ mặt ra suy nghĩ, máy móc trả lời câu hỏi của cậu chủ, “Anh ta hỏi em có muốn ở bên anh ta không”.

“…”.Vậy em sẽ ở bên hắn ta? Vậy em sẽ quan tâm tới hắn ta? Tôi có chỗ

nào không tốt? Tôi đối xử với em có chỗ nào không bằng hắn ta?

Những lời yếu đuối cứ nghẹn lại trong cổ họng của cậu mãi không thốt lên được, thay vào đó là lời uy hiếp lạnh lẽo, “Tôi cảnh cáo cô, trước khi

đơn ly hôn có hiệu lực, cô vẫn là vợ tôi như trước, tôi không cho phép

cô ở bên hắn ta!”.

“Vâng, cậu chủ. Em sẽ không ở bên phó tổng Thư. Trước khi cậu kí tên”.



Có câu nói đằng sau một người đàn ông thành công lúc nào cũng có một người phụ nữ nhiều chuyện.

Không có người phụ nữ nhiều chuyện này, người đàn ông thay đổi rất rõ ràng.

Đeo cà vạt xấu, quên cài cúc cổ áo, cổ áo sơ mi nửa trong nửa ngoài,

những chi tiết nho nhỏ người đi qua có thể phát hiện ra được.

Cuộc hôn nhân của anh chàng tổng giám đốc khách sạn Hoàng Tước đang đứng trên bờ vực tan vỡ rồi.

Mấy chuyện buôn bán của đám nhân viên lúc nhàn rỗi chẳng với tới được

phòng làm việc cao cấp của tổng gi