
phải là vợ chồng thật.
Gặp nhau ở khách sạn, cậu không hề làm khó bắt cô ở một mình với mình. Cô lễ độ cúi chào cậu, cậu cũng phong độ gật đầu đáp lại, hờ hững đi ngang qua cô.
Gặp nhau trong nhà bếp ở nhà, lúng túng liếc nhìn nhau, cô nhìn đi chỗ
khác, đứng một bên làm công việc của mình. Cậu cắn chặt răng chẳng nói
một câu.
Cô đứng trước bàn bếp bằng đá vội vàng vắt cam, cậu ra đứng trước tủ lạnh lóng ngóng kiếm gì đó ăn lót dạ.
Cậu chẳng thèm hạ mình chủ động mở miệng, cứ tìm loạn lên, rồi bực bội
đóng tủ lạnh lại ra ngoài, cô vừa tò mò sao cậu ấy không bảo người hầu
làm mấy việc nhỏ nhặt này, vừa máy móc dằn mạnh tay vắt cam mà chẳng cảm nhận gì được.
Trong căng tin cho nhân viên, thỉnh thoáng cô sẽ gập cậu. Lúc nào cậu cũng ngồi trong góc, làm mặt lạnh uống café đọc báo.
Cô sợ bị cậu phát hiện, im lặng ngồi ở vị trí xa nhất.
“Sao thế. Sợ bị cậu ta phát hiện như thế sao? Hẹn em ăn một bữa cơm
trưa cũng làm em chột dạ vậy à? Giống như em đang đi ngoại tình, còn tôi là tên quyến rũ vợ người ta ấy”. Phó tổng Thư ngồi đối diện trêu chọc
cô.
“Đừng quên em đã kí lên đơn ly hôn, chúng ta đã có thể công khai rồi, cô nương ạ”. Anh đưa tay xoa đầu cô. Cô chẳng biết tránh thế
nào, chỉ có thể cứng người để mặc anh.
“Này. Em cứ mất tự nhiên như thế, giống như tôi và em đã là người yêu của nhau rồi nhỉ. Sao nào. Có muốn tuyên bố cho mọi người biết không?”. Dù sao tiêu điểm của mấy
chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột gần đây của mọi người đã là bọn họ rồi.
“Sao phải tuyên bố?”. Mà cũng chẳng phải người yêu của nhau...
“Vì mấy hôm trước vị tổng giám đốc đáng kính của chúng ta ban ra quy
định mới cho nhân viên - cấm yêu đương ở chỗ làm, phải phân biệt công
tư”. Khiêu chiến quy định phi nhân tính này một chút, hình như rất thú
vị.
Thư Thành Nhạc vô cùng hứng khởi, nhưng cái cây ngốc nghếch nào đó thì chẳng phối hợp tẹo nào, “Yêu đương cuới hỏi gì chứ, chán
ngắt”.
Giọng điệu từng trải đau thương của cô khiến Thư Thành
Nhạc khẽ bật cười, cô chẳng quan tâm tới lời đùa cợt của anh, uể oải ăn
một miếng rau diếp trộn sốt, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt u ám từ nơi góc phòng xa nhất - là cậu chủ.
Chẳng biết cậu đã quay
đầu lại nhìn cô chăm chú từ bao giờ, trong đôi mắt lạnh lùng u ám là
hình ảnh cô đang mở to miệng chẳng chút tao nhã, cô sợ đối mặt với cậu,
hoảng hốt cúi đầu cố tránh ánh nhìn của cậu, tiếp tục nhai miếng rau.
Cậu hạ mắt xuống, đứng dậy, đi thẳng qua bàn cô đang ngồi, đang tính đi
thẳng thì bị phó tổng Thư gọi giật lại.
“Tổng giám đốc, cậu cấm nhân viên yêu nhau, chỉ cần cô ấy nghỉ việc là không sao đúng không?”.
Chàng trai bị gọi lại nhướn mày thâm trầm, đấu lại với tên bốn mắt nhã
nhặn mà khốn nạn kia, trong không khí vụt ra tia lửa lạnh lẽo.
Nhưng cái người vừa bị bảo nghỉ việc hoàn toàn không nhận ra được, “Hả
hả?! Nghỉ... nghỉ việc?! Phó tổng Thư, sao tôi phải nghỉ việc!?”.
“Lương tôi cao hơn em, cho nên đương nhiên là em nghỉ việc, tôi nuôi em”.
“Phó tổng Thư, anh đừng nói lung tung!”.
“Nhìn vào mắt tôi đi, em không thấy được tôi thật lòng sao?”.
“Kính của anh phản quang mà!”.
Chàng trai bị gọi lại quay mặt đi, siết chặt nắm tay, cảnh tượng như
đang liếc mắt đưa tình đằng sau chướng mắt quá. Cậu đã giằng xé nhiều
năm như thế, đã chờ đợi nhiều năm như thế, dây dưa cũng nhiều năm như
thế, chỉ là chờ cô đưa tình đẩy ý với gã đàn ông khác cho cậu xem sao?
Cô nói tại sao phải tuyên bố, ý bảo bọn họ đã là một cặp rồi, ngại quy định mới cậu đưa ra nên mới không cho cậu biết sao?
Cô nói chuyện yêu đương cưới hỏi chán ngắt, là cậu khiến cô cảm thấy ở bên mình chán ngắt buồn tẻ như thế sao?
Sao cậu phải nghe mọi người bàn luận chuyện hai người kia ngay trước mặt mình.
Rốt cuộc thì trong mắt cô ấy, cậu là thứ gì đây? Là mẩu chuyên tiếu lâm chẳng chút buồn cười à?
Cậu còn phải để ý tới suy nghĩ của cô với mình sao?
Chẳng tìm ra lý do để mắng mỏ, cậu im lặng ra khỏi căng tin.
Trời đổ cơn mưa rào, còn kéo theo tiếng sấm, cậu cô đơn đứng ngoài
khách sạn ngẩn người ra hút thuốc, phía sau vang lên tiếng bước chân của nhân viên ra về.
“Tiểu Thụ. Sao bây giờ, trời mưa rồi! Còn mưa to nữa chứ, tôi còn có hẹn mà, thế này thì sao tới trạm tàu điện ngầm đây”.
“Tôi có để ô trong túi đây, nếu cô vội thì cứ cầm lấy dùng trước đi”.
“Thật à? Cái túi Doraemon này của cô đúng là vừa to vừa hữu dụng, cái gì cũng có, mua ở đâu vậy trời!”.
“Tôi cũng thích nó lắm”.
“Bộp bộp”, tiếng vỗ túi vang lên, khiến điếu thuốc trên môi cậu khẽ động.
“Được rồi, không phải cô vội lắm à, đi nhanh đi”.
“Thế cô thì sao bây giờ, Tiểu Thụ?”.
“Tôi á? Tôi không sao đâu, cái túi này không thấm nước, đế nó lên che đầu chạy chẳng sao cả”.
“Thế không được đâu...”.
“Không sao, trạm xe bus gần đây lắm, đi nhanh đi! Không đi thì sét đánh bây giờ”.
“Thế... thế thì, nhận tiền lương xong mời cô đi ăn nhé! Tôi bao, kêu cả bạn trai nhà cô đi chung nhé”.
Điếu thuốc trên môi nhẹ nhàng bị lấy xuống, đôi mắt đen thoáng nhìn qua nơi cửa chính.
“Bạn trai? Bạn tra