
m Diệu có vấn đề gì à?
- Vấn đề
thì không có, chỉ có điều phải nhìn xa một chút. Một người có tiền như Lâm
Diệu, một ngày chưa lấy được là chưa thể yên tâm. - Tôi nhét cái gối vào lòng
Mạc Lãnh, rồi ôm lấy một cái khác, tỉ mĩ phân tích tình hình cho cô ấy nghe.
- Nhà Lâm
Diệu rất giàu có à? - Mạc Lãnh hào hứng, cầm một quả táo lên gặm một miếng.
Tôi
nhìn dáng vẻ ngây thơ gặm táo của Mạc Lãnh, vẻ mặt chẳng biết chuyện gì, thầm
than: Giờ cậu không biết, sau này mà tranh giành tài sản, biết đâu chừng hai
đứa mình cũng xảy ra chiến tranh ấy chứ.
- Chắc là
vậy, nếu không sao anh ta có thể sống trong một căn nhà toàn hàng hiệu chứ? -
Tôi không nói chuyện Lâm Diệu là con riêng của chủ tịch cho Mạc Lãnh nghe, bởi
vì trên thực tế đây cũng chỉ là ý kiến phiến diện của sếp, tôi cũng không dám
chắc.
- Ừ, cứ
coi như cậu có lý. Nếu như, tớ nói là nếu như, hai đứa cậu giải tán, cậu còn sợ
cậu không tìm được người khác ư?
- Tớ
không sợ không tìm được người khác, chỉ sợ không tìm người đàn ông nào tốt hơn
Lâm Diệu! - Tôi thở dài, nằm xuống giường, những thứ mình càng trân trọng thì
càng sợ mất đi.
- Nghĩ
nhiều thế làm gì? Cứ như tớ đây này, tớ chưa bao giờ lo lắng một ngày nào đó sẽ
phải chia tay Dật Thiên, chẳng phải giờ bọn tớ đã cưới nhau rồi sao?
- Tớ làm
sao so với cậu được! - Tôi thở dài. - Tớ bị một người đàn ông đá đến hai lần,
là hai lần đấy, tâm lý vẫn còn ám ảnh, cậu hiểu không? Ám ảnh. Nói tóm lại ngày
mai cậu không được dẫn chồng theo, kiểu gì cũng phải có người đi một mình như
tớ. Ngộ nhỡ có người hỏi, cậu bảo chồng cậu đi công tác, tớ đỡ rượu giúp cậu là
được chứ gì?
- Cậu nói
đấy nhé! OK! Chỉ có điều, tớ thấy cậu nghĩ hơi nhiều, trong lòng cậu lúc nào
cũng nghĩ này nghĩ nọ trong khi ngoài mặt cứ tỏ vẻ thờ ơ như không có chuyện
gì. Tớ thấy mệt thay cho cậu đấy! - Mạc Lãnh nhíu mày.
- Thôi
được rồi, ra ngoài đi, nếu không mẹ tớ lại tưởng bọn mình bị les!
Một cái
gối bay vèo đến trước mặt tôi. Tôi đỡ được.
Kết quả
là còn chưa kịp cơm nước thì Mạc Lãnh đã bị Bầu Trời đón về. Lúc tiễn Mạc Lãnh
ra cửa, tôi lại lần nữa dặn dò Mạc Lãnh không được mang theo chồng, còn phải
cho tôi mượn quần áo mặc cho ngày mai rồi mới để cho Mạc Lãnh về.
Sau khi
ăn cơm xong, tôi gọi cho Lâm Diệu, nói rằng không dỗ được Mạc Lãnh, ngày mai
lại phải tiếp tục, ý là bảo anh tiếp tục một mình đi. Lâm Diệu bảo tôi cứ dỗ
Mạc Lãnh đi, không cần phải dỗ anh làm gì rồi cúp điện thoại. Tôi biết anh giận
nên gọi lại nhưng anh không nghe máy. Cuối cùng tôi đành gửi tin nhắn: “Em qua
tìm anh, anh có nhà không?”, một lát sau Lâm Diệu nhắn lại: “Không cần anh đến
đón em chứ gì?.
Tôi
chợt giật mình, hoá ra anh vẫn để bụng chuyện tôi không cho anh đến nhà.
Tôi lấy
cớ đi ra phòng khám đo huyết áp rồi bắt xe đến nhà Lâm Diệu.
Lâm
Diệu vừa tắm xong, tôi li lấy lòng anh bằng cách sấy tóc cho anh. Lâm Diệu
nguýt tôi một cái, không nói gì rồi ngồi xuống ghế đọc báo.
Tôi
ngồi sau lưng anh, đầu óc nghĩ ngợi mông lung.
Có phải
tình yêu đến quá nhanh khiến cho chúng tôi không dám nắm chặt.
Mới
giây trước tôi vừa mới thả tay Trương Hạo ra, khóc đến đứt ruột đứt gan, thế mà
chỉ một giây sau suýt nữa tôi đã làm chuyện đó với Lâm Diệu rồi. Tôi bản tính
lẳng lơ hay vốn dĩ tôi đã yêu anh từ lâu rồi?
Chỉ có
điều, Vi Tiểu Bảo (nhân vật nam chính trong tác
phẩm Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung) còn cùng lúc lấy bảy vợ,
tôi cùng lúc yêu hai người đàn ông cũng có gì là quá quắt? Tôi tự an ủi mình,
thấy tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, ít nhất nó có thể chứng mình rằng tình
cảm của tôi không thay đổi quá nhanh, cũng không phải tôi lẳng lơ, tôi chỉ hơi
đa tình thôi.
Thực ra
tôi cũng muốn dẫn Lâm Diệu đi dự họp lớp, tôi thậm chí còn mong có thể dán đầy
giấy lên người anh, trên đó có viết là: “Tôi là người đàn ông của Lâm Sảng.”
sau đó bảo anh, gặp ai cũng phải nói: “Tôi đẹp trai, tôi giàu có, tôi yêu Lâm
Sảng.”
Tôi
thừa nhận bản thân tôi rất sĩ diện, nhưng trên đời này có ai không sĩ diện chứ?
Nghĩ
tới nghĩ lui, ngoảnh sang nhìn Lâm Diệu, tôi không nhịn được bật cười, tóc anh
bị tôi sấy dựng đứng hết cả lên.
Lâm
Diệu thấy tôi cười sằng sặc thì ngơ ngác không hiểu có chuyện gì. Tôi liền cầm
điện thoại chụp cho anh một tấm ảnh rồi đưa anh xem. Lâm Diệu xem xong liền vội
vàng sửa sang lại đầu tóc rồi ôm tôi vào lòng, bàn tay siết rất chặt. Tôi ngoan
ngoãn dựa vào ngực anh, sau bao nhiêu chuyện chúng tôi vẫn có thể lặng lẽ ngồi
bên nhau như thế này khiến cho tôi chợt cảm thấy, có thể tôi được sinh ra trên
đời này chỉ là để tình cờ gặp được anh.
Buổi
họp lớp cuối cùng trở thành buổi biểu diễn của một mình anh chàng giàu xổi Lưu
Hi Hoa. Tiền cơm cậu ta trả, cuối buổi còn bao nguyên một quán rượu to nhất
thành phố, cho chúng tôi thoải mái chọn đồ. Ai nấy tỏ vẻ không được vui, chỉ có
mình tôi là vui như nhặt được vàng. Thế này mà chia đầu người không biết tôi
phải xử lý bao nhiêu đơn đặt hàng mới kiếm đủ
Tôi và
Mạc Lãnh cố tình chọn một góc tương đối tối và uống nước hoa quả. Lúc ăn cơm