
c công tử
mua tặng các tiểu thư ư?”.
Tức Trạch còn chưa kịp phản ứng,
Phượng Cửu đã đón lấy cây đàn bằng bột, vội vàng đặt vào tay chàng ta,
giọng điệu hiền từ một cách khác thường: “Hồi nhỏ chắc ngài chưa từng
được chơi trò này, đúng không, thứ này mặc dù được nặn bằng bột gạo,
nhưng không thể ăn được, đặt nó ở đầu giường chơi thì được. Nếu muốn ăn, phía trước có một hàng bán đường họa[3'>, ta sẽ mua cho ngài”. Lại nói
một cách đầy háo hức chờ đợi: “Ngài thích cây đàn không hầu này không?”.
[3'> Đường họa là một loại kẹo, người nghệ nhân dùng đường nóng chảy để tạo
nên rất nhiều hình thù khác nhau như con rồng, xe đạp, chim chóc….
Tức Trạch khó nhọc nhìn nàng một lát, đắn đo nói: “… Thích”.
Phượng Cửu cảm thấy thỏa mãn, quay đầu sang hào sảng với anh chàng bán người
bột đang sững sờ tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Ngươi nặn được cái này, ngài
ấy rất thích, đây quả là một công lao rất lớn, tiền thừa không cần phải
trả lại, coi như cảm tạ tài năng của ngươi”.
Anh chàng bán người
bột thu tiền thừa vừa trả lại như một người mộng du, kính nể đưa mắt
nhìn theo bóng dáng Phượng Cửu đang khuất dần, lẩm nhẩm tán dương: “Thật là một kỳ nữ, thật vĩ đại”.
Phượng Cửu đã mua một cây đường họa
hình rồng biết phun lửa cho Tức Trạch đúng như lời hứa, nàng còn mua
thêm hai hộp bánh ngọt nữa.
Suốt dọc đường, Tức Trạch đã hỏi nàng có muốn mua quả cầu được làm từ lông đuôi của Tỷ Dực Điểu, một chiếc
mặt nạ hồ ly bằng gỗ bách có thể nhướn mày, một chiếc khóa bát quái bị
ghép nhầm sẽ kêu lên hay không. Vậy là nàng lần lượt mua cho Tức Trạch
một quả cầu, một chiếc mặt nạ, một chiếc khóa. Mỗi lần mua xong đều hỏi
Tức Trạch một câu có thích không với thái độ đầy háo hức chờ đợi, đương
nhiên Tức Trạch chỉ có thể trả lời rằng rất thích.
Nàng nghe Tức
Trạch nói hai chữ rất thích, liền không kìm nén được cảm giác vui sướng, liền không kìm được thưởng ngay cho những người chủ sạp hàng đó.
Dạo chơi suốt cả đêm, chơi đến nỗi nhẵn cả túi, nhưng nàng lại vô cùng hài lòng.
Ba, bốn đứa trẻ đeo mặt nạ nô đùa chạy ra trước mặt họ, một cậu bé cao lớn
nhảy lên với một bông hoa mộc lan lơ lửng trong không trung, đóa hoa
giống như có tri giác, cứ tránh né cậu bé, cậu bé sững người lại trong
giây lát, bật cười khanh khách rồi chạy biến đi.
Phượng Cửu liền
nhớ tới tuổi thơ nghịch ngợm như quỷ sứ của mình, quay đầu lại vui vẻ
nói với Tức Trạch: “Khi ta còn nhỏ như chúng, cũng rất thích chạy đi
chạy lại trên phố như thế”.
Tuổi thơ của nàng quả thực có rất
nhiều truyện thú vị, vừa đi vừa hớn hở đắc ý kể cho Tức Trạch nghe một
truyện trong số đó: “Hồi đó ta có một người bạn học là một con sói xám,
có một lần ta không cho cậu ta chép bài, cậu ta nhân lúc ta đang ngủ
trưa ở trường đã bôi nhọ hết cả… ờ hết cả lông trên người ta”.
Tức Trạch gạt đốm sáng rớt xuống đầu nàng ra: “Hồi nhỏ nàng thường xuyên bị bắt nạt ư?”.
Phượng Cửu nhướng mày: “Sao có thể như vậy được, những bạn học khác nịnh nọt
hiếu kính ta còn không kịp, chỉ có mình sói xám đệ đệ thi thoảng còn dám phản kháng lại một chút, đương nhiên đều bị ta đáp trả hết. Một lần,
phu tử đưa bọn ta vào trong núi để nhận biết về các loại thảo dược, buổi tối ngủ lại ở trong rừng, ta liền vào trong rừng bắt một chú thỏ xám,
nhân lúc sói xám đệ đệ ngủ liền nhét con thỏ vào dưới bụng của cậu ta,
sáng sớm hôm sau đã nói với cậu ta rằng đó là chú thỏ cậu ta sinh ra lúc nằm mơ, ta còn đỡ đẻ giúp cậu ta, sói xám đệ đệ liền sợ đến phát khóc”.
Một nụ cười nở trên môi Tức Trạch: “Làm tốt lắm”.
Phượng Cửu thở dài: “Nhưng sau đó cậu ta biết được là ta đã lừa gạt cậu ta, liền đuổi theo ta suốt hai tháng trời”.
Tức Trạch nói: “Chỉ đuổi có hai tháng thôi ư?”.
Phượng Cửu bất lực liếc nhìn chàng: “Bởi vì hai tháng sau là tới kỳ thi cuối
năm, cậu ta muốn chép bài môn lịch sử thời thượng cổ của ta”.
Tức Trạch gật đầu nói: “Xem ra nàng rất giỏi môn lịch sử thời thượng cổ”.
Phượng Cửu có một thoáng sững sờ, nhưng lập tức gạt bỏ tạp niệm trong đầu,
thẳng thắn nói: “Điều này, bởi vì từ nhỏ ta rất sùng bái một vị tôn
thần, ngài ấy là đại anh hùng thời thượng cổ, một bộ lịch sử thời thượng cổ đều ghi lại những chiến công huy hoàng của ngài ấy, ta đương nhiên
phải học giỏi rồi”.
Thấy Tức Trạch bỗng nhiên dừng bước, nàng
cũng dừng lại, lại nói: “Thực ra hồi đó, ta còn muốn dốc sức học những
môn học mà ngài ấy yêu thích, thật tiếc là ngài ấy lại thích môn Phật
lý, môn học này ta lực bất tòng tâm. Ta vẫn luôn không hiểu trước đây
ngài ấy suốt ngày đánh đánh giết giết, sau đó tại sao có thể học được
Phật lý một cách tinh thông như vậy, rồi một ngày ta cuối cùng đã hiểu,
người vung kiếm giết người, chưa chắc đã không thể bàn luận Phật lý.
Thực ra ngài ấy còn thích câu cá, nhưng đáng tiếc là phu tử lại không
dạy môn câu cá”. Nói xong lại thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.
Chợt ngẩng đầu lên, trong mắt Tức Trạch ẩn chứa điều gì đó mà nàng không
hiểu rõ, bàn tay của chàng ta chỉnh sửa lại vòng hoa có phần hơi lệch
trên đầu nàng, hạ thấp giọng nói: “Nàng đã làm rất nhiều việc vì ngườ