Polly po-cket
Chân Trời Góc Bể

Chân Trời Góc Bể

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321784

Bình chọn: 10.00/10/178 lượt.

cuộc sống riêng...”

Anh ta phớt lờ như không nghe thấy, đứng dậy mở tủ lạnh, lấy ra cốc sinh tố hoa quả dặt trên bàn nói: “Ăn xong tôi còn có việc phải làm, cô có thể xem tivi... nhưng phải nhớ nhất định đợi tôi ngủ cùng.”

“Đồ điên.”

Anh ta vẫn phớt lờ, ngồi ngay ngắn trên bàn, cúi đầu cắt bít tết, bỏ vào cái đĩa trước mắt, ngẩng đầu nói: “Bít tết ăn nguội không ngon.”

Bệnh viện tâm thần gần nhất ở đâu? Có thể đến nhà phục vụ không ?

Lúc này, điện thoại của tôi có tín hiệu, giọng ca buồn của Lương Tĩch Như vang lên: “Yêu đích thực cần lòng can đảm...” Tôi vôi lục tìm trong túi.

Tiếng khóc của Tư Tư nghe như tiếng sấm bên tai: “Mẹ, mẹ không cần Tư Tư nữa phải không ?”

“Tư Tư, đừng khóc! Con sao thế?” Lòng quặn thắt, tôi khuỵu xuống sàn, nước mắt lăn dài trên má.

“Sao mẹ không về nhà, có phải mẹ bỏ con không, con nhớ mẹ, khi nào mẹ về?”

Tôi cắn ngón tay, cố không để nó biết tôi khóc, bình tĩnh dỗ dành: “mẹ bận chút việc, Tư Tư ngoan, mai mẹ đưa đi chơi... Con muốn ăn gì, mẹ mua cho nha!”

“Con không muốn ăn gì cả, con chỉ cần mẹ thôi...”

Mặc cho tôi van nài nhìn Lâm Quân Dật , anh ta vẫn cúi đầu, ăn rất chăm chú.

“Ngoan nào, con xem tivi đi, lát nữa mẹ về...”

Bỏ điện thoại xuống, tôi cố kìm cơn phẫn nộ nói với anh ta: “Lâm tiên sinh... Con gái tôi đang chờ tôi...”

Anh ta không nói, những ngón tay cầm dĩa từ từ co lại.

“Anh có biết một đứa trẻ nhớ mẹ, cảm giác thế nào không ?”

Tôi là đứa trẻ mồ côi, mất bố mẹ từ nhỏ, tôi hiểu rõ nhất, trẻ con nhớ mong bố mẹ thế nào.

Tư Tư đã không có bố, tôi không thể để nó đợi mãi mà không thấy mẹ đâu.

Anh ta vẫn không nói, tiếng dao cắt chạm vào đĩa thủy tinh ken két chói tai.

Tôi không chịu được nữa, đứng phắt dậy, cầm đĩa thủy tinh trước mặt anh ta, đập mạnh xuống sàn nhà, hét lên: “Lâm Quân Dật, anh tưởng nhốt tôi trong nhà là tôi thành của anh sao?”

Anh ta ngẩng phắt đầu, trong mắt là ngọn lửa cháy rực, có thể thiêu rụi tâm hồn người ta.

“Anh đừng mơ!!! Đừng có ép người quá đáng! Nếu anh dồn tôi vào đường cùng, tôi sẽ liều mạng với anh.”

Anh ta cúi đầu, nói khẽ: “Ăn đi, rồi tôi đưa về.”

Đây có lẽ là câu nói nhân tính nhất kể từ khi tôi quen anh ta.

Dỗ Tư Tư ngủ xong, tôi thu mình trên sofa, dựa vào vai Liễu Dương xem tivi.

Tôi nghĩ nhìn thấy những vết bầm trên người tôi, nhất định Liễu Dương sẽ hỏi.

Xem hết một tập phim truyền hình Hàn Quốc, Liễu Dương hỏi: “Lại là anh ta?”

Tôi cười khổ sở, gật đầu.

“Mình đã hỏi Uyển Uyển, nó bảo ông chủ cậu điểm trai lắm... Hay là cậu thích anh ta rồi?”

Tôi lắc đầu, bỗng trong tâm trí hiện lên bóng lưng u uẩn, cô đơn ngoài ban công.

Tại sao tôi không nghĩ tới cảnh anh ta giày vò, uy hiếp tôi thế nào, tại sao tôi không oán hận hành vi bệnh hoạn đó mà nghĩ tới sự chờ đợi người yêu của anh ta?

“Cậu không yêu anh ta?” Liễu Dương ngồi thẳng người, kéo cánh tay tôi, trên cánh tay trắng bóc loang lổ những vết thâm tím. “Anh ta hành cậu đến thế này, cậu vẫn chịu đựng?”

“Mình bảo mình bị cưỡng bức, cậu tin không?”

“Diêu Băng Vũ mà mình quen là người không dễ khuất phục, còn nhớ hôm cậu đến tìm mình, cậu đã nói, cho dù cậu và Tư Tư chết đói, cậu cũng không bán thân... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đúng vậy, nếu tôi dễ khuất phục, đã không kéo dài đến bốn năm.

Năm xưa, khi cùng đường, không một xu dính túi, tôi ôm con nhỏ hơn một tuổi trên tay, cũng chưa hề nghĩ chấp nhận số phận, sao bây giờ lại nhẫn nhịn như vậy?

Chình tôi cũng không hiểu, tôi không phải là người yếu đuối, nhưng khi đối diện với ánh mắt của anh ta, tôi lại trở nên mềm yếu, sợ hãi mà lùi bước, để mặc anh ta tùy ý hành sử.

Bởi vì anh ta giống Trần Lăng ư? Nhưng tôi biết chắc không phải, cá tính của họ khác hẳn nhau.

“Dương!” Tôi ngồi dậy, hoang mang hỏi: “Hình như mình đã thay đổi, đã vô cùng yếu đuối, ngu xuẩn? Đối diện với anh ta, mình không thể nào phản kháng...”

Liễu Dương hơi ngạc nhiên, nghĩ gì đó rồi chỉ vào những vết bầm trên tay tôi hỏi: “Khi nhìn những thứ này, cậu cảm thấy thế nào?”

“Đã không còn đau nữa... Anh ta luôn phát điên như vậy, một kẻ bệnh hoạn!”

“Không thấy ghê tởm, không thấy buồn nôn?”

Tôi nhìn cánh tay mình, hơi xấu, không còn đẹp như trước nữa, nhưng cũng không đến nỗi quá ghê tởm.

Liễu Dương đột nhiên hỏi: “Tập phim vừa rồi nội dung như thế nào?”

“Chẳng phải cô ta bị mù nhưng vẫn muốn nhìn người yêu lần cuối sao?”

Ánh mắt kỳ dị của Liễu Dương khiến tôi bừng tỉnh.

Là người vừa bị cưỡng bức mình đầy thương tích, lẽ ra bây giờ tôi phải nôn mửa, chửi bới trong phòng tắm, tại sao vẫn có thể bình tĩnh cùng ngồi xem phim Hàn quốc với Liễu Dương?

Nhưng bây giờ quả thực tôi rất bình tĩnh.

Có thật tôi không có chút cảm giác nào với Lâm Quân Dật ? Nếu với những ông chủ trước đây, dù uống nhiều thế nào, tôi luôn giữ đầu óc tỉnh táo, không thể say mềm trong vòng tay họ, có chết cũng nhất quyết bò về nhà. Hơn nữa, cho dù ông chủ say mềm, ngã bên đường, sự thương xót của tôi cũng không dồi dào đến mức đưa ông ta về nhà.

Trước đây, không phải mọi việc tôi đều làm tốt, ngoài công việc, tuyệt đối không có bất cứ tiếp xúc nà