
chán ghét lau đôi môi
vừa bị Khuất Vân chạm vào, cảnh cáo: “Thầy giáo, em có thể tố cáo thầy.”
“Tôi chỉ không kìm lòng được.” Trong đôi mắt Khuất Vân
là ý cười sâu xa.
“Cái cớ không tệ, mời anh lần sau khi tôi đã cắn đứt
cái cội nguồn tội ác của anh rồi lại mang ra dùng.” Du Nhiên đứng dậy, lạnh
giọng nói.
“Tôi rất chờ mong giây phút đó đến.” Giọng nói Khuất
Vân mang theo sự dịu dàng thu hút.
Không muốn nhiều lời với anh nữa, Du Nhiên đợi có được
kết quả thí nghiệm rồi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất điền xong báo cáo, đập
lên bàn giáo viên rồi chạy khỏi phòng thí nghiệm như chạy xa khu dịch bệnh.
Vừa vội vàng bước đi, Du Nhiên vừa lau miệng, luôn cảm
thấy hơi thở của Khuất Vân còn quanh quẩn trên mặt mình.
Ai ngờ, vừa mới đi tới bên dưới phòng thí nghiệm, một
người bỗng nhào ra, giây tiếp theo, Du Nhiên đã bị ấn lên tường, miệng lại chạm
vào một đôi môi.
Lần này, người ép hôn cô là Tiểu Tân.
Hôn xong, Tiểu Tân lau miệng, đắc ý nói: “Thế nào, lần
này kỹ thuật hôn của tôi có tiến bộ không?”
Du Nhiên cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất đôi mắt,
nửa gương mặt chìm trong bóng tối.
Tiểu Tân đẩy đẩy cô: “Không sao chứ? Chẳng lẽ hạnh
phúc đến ngất đi?”
Du Nhiên không nói gì, nhưng quanh người bắt đầu xuất
hiện sương lạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt là bóng tối hủy diệt tất cả
trời đất.
Sau đó… Tiểu Tân nằm trong bệnh viện một tuần.
Từ lúc đó, Du Nhiên bắt đầu mang theo bình xịt hơi cay
trong người.
Bên cạnh có một con sói to, một con sói nhỏ, nguy hiểm
rất lớn, không thể không đề phòng.
Khi Tiểu Tân nằm viện, Du Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ
thoải mái hơn một chút, nhưng không được như mong muốn.
Hôm nay, đang ở trong thư viện, cô bị gọi vào phòng
hiệu trưởng.
Du Nhiên vừa thấp thỏm vừa thích thú, tiếp xúc gần gũi
với lãnh đạo tối cao của trường thế này là lần đầu tiên của cô.
Nhưng khi vừa bước vào phòng hiệu trưởng, mọi hứng thú
của cô lập tức tan thành mây khói.
Trong phòng có một người phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu
cách, chính là mẹ của Tiểu Tân, ngoài ra, còn có giảng viên nhà cô, Khuất Vân.
“Bạn Lý Du Nhiên, mời bạn ngồi.” Hiệu trưởng là một
người đàn ông mập mạp, gương mặt tròn tròn, nhìn có vẻ rất hòa ái, dễ gần.
Cho dù hiệu trưởng có tròn tròn đáng yêu giống gấu
trúc, Du Nhiên cũng không an tâm được chút nào.
“Bạn Lý Du Nhiên, hôm nay tìm bạn tới đây là vì muốn
nhờ bạn chứng thực một việc.” Hiệu trưởng nói.
“Em nhất định sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối không
chống cự, quyết không giấu giếm.” Du Nhiên vô cùng thấu hiểu đạo lý không thể
đắc tội người có quyền, vội vàng ngồi thẳng lên.
“Thật ra, chuyện này rất khó mở miệng.” Hiệu trưởng
nói.
Du Nhiên siết chặt nắm tay.
“Thế nhưng, tôi không thể không mở miệng.” Hiệu trưởng
nói.
Du Nhiên ngừng thở.
“Thế nhưng, tôi mở miệng thế nào cũng không được.”
Hiệu trưởng nói.
Cái mông Du Nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
“Bạn nói xem, tôi nên mở miệng thế nào đây?” Hiệu
trưởng hỏi.
Tay Du Nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
Lão già nhà ngài muốn mở miệng thế nào tôi làm sao
biết được!!!
“Vậy mới nói, miệng này không mở được, đúng là một vấn
đề.” Hiệu trưởng kết luận lại.
Du Nhiên: “…”
Dưới ánh mắt áp bức trong im lặng của Du Nhiên và mẹ
Tiểu Tân, cuối cùng hiệu trưởng cũng bắt đầu nói vào chuyện chính: “Là thế này,
mẹ của bạn học Long Tường, chính là phu nhân đang ngồi bên cạnh bạn, vừa tìm
tới chỗ tôi, nói về một số chuyện của bạn, chúng tôi muốn biết, chuyện này rốt
cuộc có phải sự thật hay không.”
Du Nhiên vội vàng dùng toàn bộ sức lực lắng tai nghe
những tội lỗi mà mẹ Tiểu Tân đổ cho mình.
“Nghe nói buổi tối bạn phục vụ trong quán bar đêm?”
“Nghe nói bạn đã từng nhiều lần phá thai?”
“Nghe nói bạn dụ dỗ bạn học Long Tường ngây thơ, không
hiểu sự đời? Cưỡng ép bạn ấy phải sống chung với bạn?”
“Nghe nói bạn ép bố mẹ bạn Long Tường trả năm vạn tệ
để rời khỏi bạn Long Tường?”
Du Nhiên không thể không thừa nhận, khả năng biên kịch
của bố mẹ Long Tường là rất mạnh mẽ, công phu đổi trắng thay đen cũng đã luyện
đến tầng cao nhất.
Du Nhiên đang định phủ nhận, mẹ Tiểu Tân đã ngắt lời
cô: “Cô không cần nói dối, cô làm gì trong lòng cô rõ nhất.”
Du Nhiên tức giận cười: “Phu nhân này, ngài đây chính
là trắng trợn vu cáo hãm hại, tôi có thể tố cáo ngài tội phỉ báng.”
“Tôi vu cáo cô?” Mẹ Tiểu Tân chỉ thẳng vào mặt Du
Nhiên: “Lẽ nào cô và con trai tôi không qua lại với nhau?”
Du Nhiên vừa định trả lời “đúng”, nhưng khóe mắt liếc
đến người đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, không nói một lời, nhàn nhã uống
trà kia.
Anh ra vẻ không để ý, nhưng Du Nhiên cảm giác được lỗ
tai anh đang dựng thẳng lên, cũng chờ đợi đáp án của cô.
Thật ra, Du Nhiên muốn Khuất Vân hiểu lầm rằng cô và
Tiểu Tân đang hẹn hò, cô hy vọng anh có thể nhanh chóng hết hy vọng.
Vì vậy, Du Nhiên không tiện phủ nhận trước mặt anh.
Vì vậy, Du Nhiên im lặng.
“Xem đi, chính cô ta cũng thừa nhận rồi.” Mẹ Tiểu Tân cười
nhạt.
“Trường chúng tôi cũng không có quy định cấm sinh viên
yêu đương, vì vậy, cho dù bạn Lý Du Nhiên và bạn Long Tường