
.
“Keng” một tiếng, Khuất Vân lại báo hỏng một cái chén
trà đắt tiền nữa.
Sự hy sinh của cái chén trà là có giá trị, cuối cùng
cũng đổi được sự tỉnh ngộ của Du Nhiên.
Chẳng trách hiệu trưởng cứ quấn quýt lấy vấn đề bạn
trai cũ không chịu buông, chẳng trách hiệu trưởng ép cô nói xấu Khuất Vân,
chẳng trách hiệu trưởng gọi Khuất Vân tới đây uống trà.
Thì ra…
“Thì ra, hiệu trưởng, thầy…” Du Nhiên bỗng đứng lên,
dùng đầu ngón tay run rẩy chỉ hiệu trưởng, lại quay đầu nhìn Khuất Vân, nuốt
nước bọt, nói: “Muốn bao nuôi anh ta?”
“Keng” một tiếng, lần này là chén trà trong tay hiệu
trưởng vỡ nát.
Còn Du Nhiên cho rằng đó là một loại cam chịu hữu
thanh.
Đúng vậy, hiệu trưởng vừa ý Khuất Vân, cũng muốn anh
hoàn toàn không còn hy vọng gì vào Du Nhiên.
Bước đầu tiên, hiệu trưởng khống chế Khuất Vân trong
lòng bàn tay – trở thành sếp của Khuất Vân.
Bước thứ hai, hiệu trưởng chặt đứt toàn bộ nhung nhớ
của Khuất Vân đối với Du Nhiên – trăm phương nghìn kế khiến Du Nhiên nói ra
rằng cô đã quên Khuất Vân.
Bước thứ ba, chính là đẩy ngã Khuất Vân, rồi thích làm
mấy lần thì làm.
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Du Nhiên cảm thấy có
chút hưng phấn trong khi đang vô cùng sợ hãi.
“Lão già béo trước mặt em, là bố tôi.” Khuất Vân không
muốn khiến Du Nhiên hiểu sai, nhân tiện nói ra sự thật.
Nào ngờ, ánh mắt Du Nhiên lóe sáng: “Cha con?Niên
thượng***?”
***Niên thượng trong đam mỹ chỉ công
nhiều tuổi hơn thụ = =”
Khuất Vân: “…”
Lại càng hiểu sai
“Cô bé này, rất thú vị, tôi thích.” Nụ cười của hiệu
trưởng càng thêm sáng lạn: “Vì vậy nha, cháu nhất định phải biết quý trọng tính
mạng, rời khỏi Khuất Vân, nghìn vạn lần đừng để thằng nhóc này lừa.”
Vừa dứt lời, đường đường là hiệu trưởng đã bị chính
con ruột của mình Khuất Vân túm cổ áo, ném ra khỏi phòng làm việc.
Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn tình thế bị xoay
chuyển, khi Khuất Vân đóng cửa lại mới nhớ ra tình cảnh của mình tương đối nguy
hiểm.
Vừa định di chuyển, Khuất Vân lập tức nhìn ra ý định
của cô: “Tôi chỉ muốn nói với em hai câu thôi.”
“Hiệu trưởng thật sự là bố anh?” Du Nhiên hỏi.
“Đúng.” Khuất Vân gật đầu.
“Nhưng mà, anh họ Khuất mà.” Du Nhiên hỏi, cô nhớ rõ
ràng rằng hiệu trưởng không phải họ Khuất.
“Ở nhà anh, mẹ anh làm chủ, vì vậy anh cũng theo họ
mẹ.” Khuất Vân giải thích.
Cửa bị người ta dùng khóa mở ra từ bên ngoài, cái mặt
bánh bao của hiệu trưởng thò vào, cười giải thích với Du Nhiên: “Cô bé này, sửa
lại một chút cho đúng, bởi vì hai mươi mấy năm nay chỉ xảy ra những việc nhỏ,
vì vậy bác mới để cho mẹ thằng nhóc này làm chủ.”
Vừa dứt lời, ngài hiệu trưởng đây lại bị con trai ruột
của mình ném ra chỗ khác xa hơn.
Đóng cửa, khóa cửa, Khuất Vân lại đứng trước mặt Du Nhiên
một lần nữa.
“Anh, thật sự là con trai của thầy ấy?” Du Nhiên vẫn
không thể tin được: “Nhưng mà, hai người bề ngoài tuyệt đối không giống nhau.”
“Tôi giống mẹ tôi, hoặc là nói, giống ông ngoại tôi.”
Vấn đề này Khuất Vân trả lời rất trôi chảy, xem ra đã bị hỏi từ nhỏ đến giờ.
Sau khi khiếp sợ, Du Nhiên cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Dù sao cô với Khuất Vân không còn bất cứ quan hệ gì,
dù chỉ là nửa cọng lông, còn quan tâm đến chuyện nhà anh ta làm gì.
Du Nhiên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi:
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về học.”
“Em căn bản không thích Long Tường.” Khuất Vân nói.
“Thứ nhất, anh không phải tôi, anh hoàn toàn không
biết trong lòng tôi nghĩ gì. Thứ hai, tôi có thích cậu ấy không không liên quan
đến anh.” Du Nhiên trả lời không khách khí.
Khuất Vân nhìn Du Nhiên, đuôi mắt đào hoa tỏa ra ánh
sáng nhàn nhạt, trong suốt.
“Du Nhiên, tôi chỉ không muốn em lặp lại sai lầm của
tôi.” Anh nói.
“Tôi vẫn rất hối hận, vì ngày đó đã có ý định quen với
em để trả thù Cổ Thừa Viễn.” Ngữ điệu của Khuất Vân rất chân thành: “Để trừng
phạt, tôi đã mất em… Em cũng không muốn mất một người bạn như Long Tường chứ.”
“Chuyện của tôi, sau này anh đừng xen vào nữa,” Du
Nhiên không chịu nổi giọng điệu dạy bảo của Khuất Vân, vì vậy cô chuyển ghế,
quay mặt ra cửa sổ.
Nhưng Khuất Vân dùng một tay xoay Du Nhiên lại.
Anh chống hai tay lên tay vịn, khom người, nhìn thẳng
vào Du Nhiên.
Tư thế như vậy khiến bọn họ dựa vào nhau rất gần, thậm
chí Du Nhiên còn cảm nhận được hơi thở của bọn họ đang hòa vào nhau.
“Du Nhiên, khi một người em quan tâm vì em mà tổn
thương, loại cảm giác đó, em không thể thừa nhận được đâu.”
Du Nhiên không muốn nhìn anh, vì vậy cô cúi đầu, thế
nhưng ánh mắt cô lại bị bàn tay của Khuất Vân hấp dẫn.
Đôi bàn tay xinh đẹp, tinh tế, thanh nhã kia, lúc này
đang dùng sức nắm lấy tay vịn, còn những đường gân xanh đang chuyển động theo
từng lời nói của anh.
“Du Nhiên, tin tôi đi, khi thật sự tới lúc đó... em sẽ
hận không thể giết chết chính mình.”
Giọng nói của anh thật nhạt, ung dung nhàn nhã giống
như anh anh luôn luôn biểu hiện như vậy, giống như điều Du Nhiên hận không phải
là anh.
Thế nhưng, đôi bàn tay trắng trắng kia của anh lại âm
thầm tỏa ra một cảm giác thật phức