
đang hẹn hò cũng
không mắc lỗi.” Hiệu trưởng giống như một người hòa giải, cười ha ha.
Du Nhiên lập tức cảm động đến nước mũi giàn giụa, hiệu
trưởng à, ngài đúng là Phật Di Lặc.
Nhưng chưa cảm động được hai giây, gương mặt tròn tròn
đáng yêu như Phật Di Lặc của hiệu trưởng lại cười tủm tỉm tung ra vấn đề: “Bạn
Lý Du Nhiên, để tôi có thể nhận định một cách chính xác nhất, mời bạn nói tỉ mỉ
tình hình phát triển của quan hệ giữa bạn và bạn Long Tường, ví dụ như hai bạn
đã phát triển đến trình độ nào? Bạn có cảm thấy bạn ấy tốt hơn nhiều so với bạn
trai cũ của bạn không? Nếu bạn trai cũ quay lại tìm bạn, có phải dù có chết bạn
cũng không rời khỏi bạn Long Tường không? Quan trọng nhất là, bạn có đánh giá
gì khó nghe với bạn trai cũ, mời bạn cứ việc nói ra.”
Sau khi thầy ấy nói xong, mẹ Tiểu Tân không còn chỗ
nào để nói, Du Nhiên nghi hoặc, mà cái chén trên tay người đang ngồi trên ghế
sô pha đằng kia cũng kêu “keng” một tiếng.
Sau đó, vỡ vụn.
Đối diện với ánh mắt của ba người từ bên này nhìn lại,
Khuất Vân hời hợt giải thích: “Xin lỗi, lỡ tay.”
Nói xong, anh vứt những mảnh vỡ vào thùng rác, rồi lại
cầm lên một cái cốc sứ màu tím khác.
Một Khuất Vân luôn luôn bình tĩnh, kiềm chế, có lẽ bị
một đám chó ị lên đầu cũng có thể bình tĩnh, không thay đổi vẻ mặt, vậy mà đột
nhiên lại kích động.
Du Nhiên cảm thấy thật hiếm thấy.
“Bạn Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi của tôi
không?” Hiệu trưởng cười ha ha nhìn cô.
Lại là mẹ Tiểu Tân cứu Du Nhiên: “Hiệu trưởng, chuyện
này có liên quan gì tới chuyện kia sao?”
“Rất có liên quan chứ.” Hiệu trưởng vẫn cười, giống
như không biết nóng nảy là gì: “Nếu bạn trai cũ của bạn Lý Du Nhiên là một gã
cầm thú không gì sánh được, thì bạn Lý Du Nhiên nên dứt khoát rời khỏi hắn,
ngược lại hẹn hò với bạn Long Tường, một thanh niên đầy hứa hẹn, thì tương đối
thông minh, tương đối nhìn xa trông rộng hơn. Điều này còn có ý nghĩa, có giá
trị hơn cả việc tỉnh lại từ trong tổ chức phản chính phủ, thoát thân khỏi cạm
bẫy của bọn bán hàng đa cấp, chạy thoát khỏi mỏ đào than ấy chứ.”
Du Nhiên nghiền ngẫm một lúc mới lĩnh hội được tính
đúng đắn của mấy câu nói của ngài hiệu trưởng đây, Khuất Vân còn tà ác hơn cả
bọn phản chính phủ, công ty bán hàng đa cấp và mỏ than.
Quả nhiên là hiệu trưởng, cái nhìn đối với từng vấn đề
ở một trình độ khác mọi người.
Còn chưa khen ngợi xong, Du Nhiên lại nghe một tiếng
“keng” xuất phát từ phía Khuất Vân.
Một cái chén khác lại tử nạn.
“Xin lỗi, lại lỡ tay.” Khuất Vân giải thích y như vừa
rồi.
“Hiệu trưởng, chúng ta có thể nói chuyện chính không?”
Mẹ Tiểu Tân bắt đầu không nhịn được nữa.
“Đúng vậy, nên nói chuyện chính thôi.” Hiệu trưởng
cười hì hì, thịt hai bên má phình lên, nhìn giống một cái bánh bao thịt: “Vậy,
mời bạn Lý Du Nhiên nói, bạn trai cũ của bạn rốt cuộc đê tiện vô sỉ, vô tâm độc
ác, tính cách kỳ quái, khó chịu đến mức độ nào, có phải không nhịn được mà muốn
nhét cậu ta vào trong bụng mẹ một lần nữa không?”
Không ngoài dự đoán, khi một tiếng “keng” vang lên
cũng là lúc một cái chén nữa rời khỏi nhân thế.
Cái mặt hình bánh bao của hiệu trưởng cười giống như
đang được hấp cách thủy nóng hầm hập, thơm ngào ngạt: “Thầy Khuất, lần này lại
lỡ tay à?”
“Không, là tại chén trà quá dễ vỡ.” Khuất Vân cười
khẽ, đáp nhẹ: “… Yếu ớt giống khớp xương của người trung niên vậy.”
Nghe vậy, cái mặt bánh bao của hiệu trưởng nguội đi
một ít.
“Hiệu trưởng, hôm nay tôi đã bớt chút thời gian bận
rộn tới đây, ông phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Mẹ Tiểu Tân không
nhịn được nữa.
“Ngài yên tâm, tôi đảm bảo rất nhanh sẽ điều tra rõ
ràng, nếu là sự thật, tuyệt đối sẽ xử lý công bằng.”
Nhận được đảm bảo, mẹ Tiểu Tân thỏa mãn, ra vẻ kiêu
ngạo đứng lên, liếc mắt nhìn xuống Du Nhiên rồi bỏ đi.
Đối diện với gương mặt bánh bao hơi có nếp nhăn của
hiệu trưởng, Du Nhiên giơ tay lên thề: “Em tuyệt đối không tiếp rượu, không phá
thai, không… làm chuyện xấu vi phạm nội quy nhà trường.”
Ngoại trừ từng lén hẹn hò với giảng viên, nhưng trong
nội quy nhà trường cũng không cấm hành vi này.
“Tuy nói không có điều khoản rõ ràng cấm các bạn hẹn
hò, nhưng nghe ý tứ của mẹ bạn Long Tường, các bạn dường như đã làm việc không
nên làm, chuyện này, có chút khó xử.” Hiệu trưởng nói.
Du Nhiên do dự, vì sự trong sạch của bản thân, nên nói
ra sự thật trong sáng giữa cô và Tiểu Tân, nhưng… Khuất Vân còn ở bên cạnh.
“Trừ khi…” Hiệu trưởng ngập ngừng.
Du Nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Trừ khi cái gì ạ?”
“Trừ khi…” Hiệu trưởng lại nở nụ cười như hoa cỏ đón
gió xuân: “Trừ khi bạn đảm bảo hoàn toàn quên bạn trai cũ của bạn, cũng thật sự
cho rằng bạn trai cũ của bạn còn không bằng ngón chân bị nấm của bạn Long
Tường, quan trọng nhất là, bạn phải thề sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn
với bạn Long Tường, không bao giờ nhìn mặt bạn trai cũ của bạn nữa, khiến cậu
ta trả giá đắt vì cái rắm thối của mình.”
Khi nói những lời này, cảm xúc của hiệu trưởng sôi lên
ùng ục, giống như phát hiện ra thế giới mới đẹp như thiên đường