
ìn đồng loại trước
mặt một cách thù địch.
“Nếu không chơi BL, thì chơi cái khác đi.” Con mèo lớn
khép hờ mắt: “Trong vòng năm ván, ai thua nhiều hơn người đó phải rời khỏi Du
Nhiên.”
Còn mèo nhỏ bị kích thích: “Đồng chí, nếu tôi thắng,
sau này anh sẽ hoàn toàn buông tha cho bà già Lý chứ.”
Con mèo lớn cười nhạt: “Quan trọng hơn là, nếu tôi
thắng, sau này cậu không được giả bộ làm bạn trai cô ấy nữa.”
Con chuột bị biến thành phần thưởng nên nổi giận: “Hai
người dám dùng một trò trẻ con như thế để vũ nhục tôi?”
Con mèo lớn, con mèo nhỏ quyết định tôn trọng con
chuột một lần: “Vậy em nói xem nên so đấu cái gì?”
Con chuột ngồi nghiêm chỉnh: “Phải có chiều sâu, có
nội hàm, phải liên quan đến dân sinh, phải thể hiện được xã hội hài hòa, quan
trọng hơn là phải là thứ tôi thích.”
Con mèo lớn, con mèo nhỏ không ngại học hỏi kẻ dưới:
“Ý của em là?”
Con chuột: “Thi ăn thịt kho tàu, ai ăn nhiều hơn người
đó thắng.”
Con mèo lớn, con mèo nhỏ quyết định sau này không bao
giờ tôn trọng con chuột nữa.
Không để ý đến Du Nhiên, trận đấu bắt đầu.
Tình hình chiến đấu rất quyết liệt và thê thảm… Đương
nhiên, đó là đối với Tiểu Tân.
Khuất Vân giống như có ba mắt vậy, bất kể Tiểu Tân là
sát thủ, bình dân hay cảnh sát, anh đều biết.
Ngược lại, bất kể Khuất Vân là sát thủ, bình dân, hay
cảnh sát, Tiểu Tân hoàn toàn không biết.
Đồng thời, Tiểu Tân còn bị giết hai lần.
Thực sự không nhìn nổi nữa, Du Nhiên còn đặc biệt động
tay động chân, giao thân phận sát thủ cho Khuất Vân, cũng báo cho Tiểu Tân
biết, muốn cậu ta thắng một ván.
Khi Tiểu Tân tràn đầy tự tin nói ra Khuất Vân là sát
thủ, khi đáp án được công bố, anh lại là cảnh sát.
Du Nhiên đang há hốc mồm, không thể ngạc nhiên hơn thì
Khuất Vân đã thì thầm bên tai cô, nói cho cô biết sự thật: “Xin lỗi, tôi vừa
lén đổi bài với người bên cạnh.”
Buổi tối này, tổng cộng chơi hơn hai mươi ván, Khuất
Vân rất dễ dàng thắng gấp mấy lần năm ván.
Trước khi rời đi, Khuất Vân cười khẽ, nụ cười kia đẹp
đến mức làm người ta nghẹn lời.
Có lẽ do thua cuộc, trên đường đưa Du Nhiên quay về ký
túc xá, Tiểu Tân im lặng không nói gì, đi phía trước, hai tay đút trong túi
quần, đèn đường chiếu xuống cái bóng rất dài của cậu ta, Du Nhiên buồn chán
chơi trò giẫm lên bóng của cậu ta.
Đang giẫm vui vẻ, cái bóng dừng lại, Tiểu Tân thấp
giọng hỏi: “Lẽ nào em không có gì muốn nói sao?”
Du Nhiên giơ chân lên, tha cho bóng của cậu ta, cẩn
thận suy nghĩ một lúc rồi nói lời thật lòng: “Tôi đã bảo cậu thi ăn thịt kho
tàu mà cậu không nghe, giờ đã thua chưa.”
Tiểu Tân: “…”
Dù sao ở bên Du Nhiên đã lâu, khả năng đề kháng với
lời nói sét đánh của Tiểu Tân đã được nâng cao lên nhiều, rất nhanh đã bình
tĩnh lại: “Vừa rồi, em mong tôi thắng hay thua?”
Tuy Tiểu Tân không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói
cậu ta có chút căng thẳng, rất rõ ràng.
Cậu ta chưa bao giờ là một người giỏi che giấu cảm
xúc, giống như làm bằng thủy tinh, bên trong thế nào, người bên ngoài vừa nhìn
là biết.
Cũng không cần phải giấu, không bao giờ có bí mật, ở
bên cậu ta, người ta có thể thoải mái làm tất cả mọi chuyện.
Du Nhiên thích cậu ta, vì vậy cô không muốn lại làm
cậu ta tổn thương: “Tôi hy vọng, cả hai người đều thua.”
“Ý của em là, hai chúng tôi, em sẽ không chọn ai, đúng
không?” Tiểu Tân phiên dịch lại ngôn ngữ của Du Nhiên.
“Đối với Khuất Vân, tôi muốn trở lại quan hệ thầy trò
đơn thuần; còn đối với cậu, tôi muốn trở lại quan hệ bạn bè đơn thuần, tôi muốn
cuộc sống sinh viên của tôi yên tĩnh hơn một chút.” Du Nhiên nói ra lời nói
thật.
Tiểu Tân xoay người lại, nhìn cô, gương mặt cậu ta lần
đầu tiên hiện lên một chút bất lực: “Tôi kém Khuất Vân quá xa, vì vậy, em vĩnh
viễn không thể tiếp nhận phải không?”
“Không phải vì nguyên nhân này.” Du Nhiên phủ nhận.
“Không, chính là nguyên nhân này.” Ánh trăng yếu ớt
rơi vào trong đôi mắt Tiểu Tân: “Đã trải qua biển rộng, nhìn sông nhỏ thế nào
cũng không vừa mắt.”
Du Nhiên lắc đầu: “Long Tường, tôi chưa từng cho rằng
cậu không bằng anh ấy, thực tế, cậu không có điểm nào không bằng anh ấy.”
Những khi Du Nhiên nghiêm túc, cô sẽ gọi tên cậu ta.
“Sự thật là, tôi tuyệt đối không hơn được anh ta, ở
trước mặt Khuất Vân, tôi giống như một cậu bé tùy hứng, còn chưa lớn, hoàn toàn
không đáng tin cậy.” Giọng nói của Tiểu Tân bắt đầu lạnh đi.
“Không phải!” Du Nhiên cực lực phủ nhận.
Tiểu Tân: “Vậy vì sao em chưa từng đối xử với tôi như
một người đàn ông?!”
Du Nhiên: “Cậu đổ oan cho tôi, rõ ràng tôi có!”
Tiểu Tân: “Lúc nào?”
Du Nhiên: “Mỗi lần ăn cơm xong cậu chủ động thanh
toán!”
Tiểu Tân: “…”
Là sét thôi, đánh nhiều thành quen, vì vậy Du Nhiên
hoàn toàn không lo lắng Tiểu Tân có xuất huyết bên trong hay không, tiếp tục
giẫm lên cái bóng cứng nhắc của cậu ta, đi về phía trước.
Nhưng bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, Du Nhiên
cảm giác cảnh vật trước mắt di chuyển rất nhanh, ngay sau đó, lưng của cô chạm
vào một vật cứng.
Khi phục hồi lại tinh thần, cô mới phát hiện mình đã
bị Tiểu Tân kéo vào rừng cây nhỏ bên cạnh