
n mẫn cảm rất xa,
đồng thời, nếu không cho anh chạm vào, Khuất Vân nhất định sẽ không bỏ qua, vì
vậy Du Nhiên mặc kệ anh.
Ngón tay Khuất Vân nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệng
vết thương của Du Nhiên, mang tới một cảm giác ngứa ngứa, từ máu dưới da khuếch
tán ra bốn phương tám hướng.
Nhìn cái cốc trong tay, Du Nhiên hỏi: “Tôi cứ nghĩ anh
không thích cái cốc này.”
“Không phải không thích.” Khuất Vân ở phía sau đáp.
“Vậy vì sao anh còn luôn uy hiếp muốn ném nó ra
ngoài?” Du Nhiên tò mò.
“… Chỉ muốn đùa em thôi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của em
rất thú vị.” Giọng nói của Khuất Vân, rất giống với động tác của anh, mềm mại
như tơ.
Du Nhiên tiếp tục nhìn cái cốc, một lúc sau mới đặt nó
xuống.
Chiếc cốc sứ chạm vào mặt bàn thủy tinh, phát ra tiếng
vang leng keng.
“Tiểu Tân… Có lẽ không phải cố ý.”
Đầu ngón tay dính thuốc, dừng lại trên miệng vết
thương một lúc, khi tiếp tục di chuyển, sức lực đã lớn hơn một chút: “Điều em
muốn nói, chính là câu này sao?”
“Còn nữa, chính là… anh nói đúng.” Hàng mi dài của Du
Nhiên rũ xuống: “Tôi quá không hiểu chuyện, đã tổn thương cậu ấy, càng có thể
là… tôi đã mất đi cậu ấy.”
“Tôi nghĩ, lỗi của tôi nhiều hơn.” Khuất Vân nói.
“Vì sao lại nói như vậy?” Du Nhiên không hiểu được.
Thắt lưng Du nhiên bất giác thẳng lên, dường như đang
vô cùng nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Khuất Vân.
Nhưng mà, trong lúc chờ đợi, làn da mẫn cảm trên lưng
bỗng cảm thấy bị đầu lưỡi liếm qua – là lưỡi của Khuất Vân.
Anh liếm vết thương của cô, đầu lưỡi, có chút ẩm ướt,
có chút thô ráp, còn mang theo chút rung động.
Toàn thân Du Nhiên cứng đờ, động tác tiếp theo chính
là nhảy bật lên, nhưng Khuất Vân đang ôm lấy cái eo nhỏ của cô, cố định cô trên
sô pha.
“Đừng nhúc nhích, vừa bôi thuốc xong.” Giọng nói Khuất
Vân có chút gì đó thả lỏng, mơ màng.
“Anh làm gì vậy?” Cô muốn hất bàn tay trên lưng ra,
nhưng một lúc sau, hai tay cô cũng lâm vào vũng bùn, bị Khuất Vân nắm bên hông.
“Là để tôi xem sao?” Hơi thở của Khuất Vân bay bổng
bên tai Du Nhiên.
“Cái gì?” Du Nhiên cố gắng nghiêng đầu.
“Đồng ý diễn kịch với Long Tường, là để tôi xem phải
không?” Ngữ điệu của Khuất Vân sâu thăm thẳm.
Nghe vậy, Du Nhiên ngừng giãy dụa, cô muốn cười, lại
muốn giận: “Khuất vân, anh không quan trọng như vậy.”
“Cẩn thận hỏi chính mình đi, Du Nhiên.” Khuất Vân nói:
“Em cũng muốn cho tôi biết hai người đang bên nhau, đúng chứ.”
“Anh căn bản không biết giữa tôi và Long Tường có
chuyện gì, từ trước đến giờ, anh chưa từng xuất hiện giữa chúng tôi.” Giọng nói
của Du Nhiên bất giác lớn hơn.
“Hay là ngay cả em cũng không biết.” Khuất Vân giống
như đang kiên trì khai thông cho một đứa bé chậm hiểu: “Nguyên nhân khiến em
giả bộ đang hẹn hò với cậu ta chính vì muốn nói cho tôi biết, em đang đi về
phía trước.”
“Tôi vốn đã đi về phía trước.” Du Nhiên kiên quyết
nói.
“Nếu là như vậy, vì sao phải chứng minh?” Ngữ điệu của
Khuất Vân rất chậm, nhưng có khí thế như đang ép hỏi.
“Tôi không có.” Du Nhiên tiếp tục phủ nhận.
“Trong trái tim em, vẫn có có hình bóng của tôi, em
rửa không trôi được.” Giọng nói kia giống như những câu thần chú thần bí của
Tây Vực, luồn vào trong tai Du Nhiên.
“Tôi không có.” Du Nhiên vẫn phủ nhận, nhưng giọng nói
đã bất giác thấp hơn ba phần.
“Em vẫn còn quan tâm, nếu không, sau khi Đường Ung Tử
tới tìm tôi, em sẽ không đến mức mượn rượu giải sầu.” Khuất Vân dùng cái kim
hồi ức, từng chút một mở ra trái tim Du Nhiên.
Nhưng cái kim này quá nhọn, chọc vào trong da thịt Du
Nhiên, cô lạnh giọng nói: “Thì ra đều là anh lên kế hoạch?”
Đường Ung Tử, cũng chỉ là một kế hoạch?
Thì ra, Khuất Vân cố ý để cô nhìn thấy tất cả những
điều đó.
Nghĩ đến ngày đó, những quan tâm đó, khi tất cả đều
rơi vào trong đôi mắt anh, Du Nhiên cảm thấy mình lại bị lừa dối, cô muốn tức
giận, nhưng đã không còn đủ sức lực nữa.
Qua một lúc, Du Nhiên mới cười khẽ một tiếng: “Quả
nhiên, thì ra cho dù tôi có mọc thêm mấy cái đầu cũng không đấu lại được anh…
May mà tôi đã ra đi rồi.”
May mà cô đã rời khỏi vị trí bên cạnh anh.
Nghe vậy, bàn tay Khuất Vân để bên hông cô lại siết
chặt trong nháy mắt, một cái chớp mắt đó, cô gần như không hít thở nổi.
Một giây, lại một giây, anh mới chậm rãi buông tay.
Cằm của anh, đặt trên vai Du Nhiên: “Du Nhiên, tha thứ
cho tôi… Không, mặc kệ em có tha thứ cho tôi hay không, mặc kệ em có thái độ
gì, dằn vặt tôi cũng được, trả thù tôi cũng được, chỉ cần em quay lại. Tôi đã
không còn như trước nữa, tôi biết bản thân mình muốn gì, tôi sẽ không bao giờ
làm bất cứ chuyện gì tổn thương em nữa, tôi…”
“Tôi không muốn quay lại.” Du Nhiên kiên quyết lắc
đầu, ngắt lời anh: “Trên thế giới, chắc chắn sẽ có một người coi tôi là báu vật
trong lòng bàn tay. Rất có thể, trong ánh mắt người đời, người kia không bằng
anh, nhưng ít ra, người đó sẽ không tổn thương tôi dù chỉ một lần. Vì vậy, tôi
muốn tìm người đó, vì vậy, tôi không thể quay trở lại.”
Khi Du Nhiên nói ra câu nói cuối cùng, Khuất Vân ở
phía sau không tiếp lời, anh chỉ… để mặt mình áp sát lên