
nh: “Lý Du Nhiên, từ khi tôi ý thức được rằng tôi
yêu em, còn em có lẽ sẽ vĩnh viễn không yêu tôi, ngay từ lúc đó, chúng ta đã
nhất định phải mất nhau rồi.”
“Tôi không hiểu.” Đây là lần đầu tiên Du Nhiên không
hiểu được những lời cậu ta nói.
“Tôi không phải kiểu đàn ông như Kim Nhạc Lâm, có thể
chịu được cảnh người phụ nữ mình yêu ở bên một người đàn ông khác.” Long Tường
chậm rãi nói: “Vì vậy, khi em xác định không thể ở bên tôi, tôi sẽ phải rời
đi.”
“Không thể trờ thành bạn bè được sao?” Không hiểu vì
sao, mũi Du Nhiên có chút chua xót.
“Không thể.” Tiểu Tân nói ra những lời này, những lời
giống như đã giữ trong lòng mấy vạn năm.
Đây là những lời nói từ trái tim cậu ta, thế giới của
cậu ta, là rõ ràng như thế, không thể có một chút bóng tối, không thể có một
chút nhập nhằng.
“Trong hoàn cảnh này, em chỉ có hai sự lựa chọn, một
là từ đêm nay trở đi, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Hai là…” Long Tường dừng
lại một chút, nhưng gần như chỉ là chốc lát: “Hai là, em và tôi, bước vào một
cuộc tình thật sự… Đừng coi tôi là Tiểu Tân của em, coi tôi là một người đàn
ông, cho tôi một tư cách như vậy, thứ tôi cần, chỉ là điều này.”
Trước khi cậu ta nói xong, Du Nhiên đã lắc đầu: “Tôi
không muốn tổn thương cậu, tôi không nghĩ tôi sẽ yêu một người nhanh như vậy.”
“Lẽ nào em còn không hiểu?” Ngọn đèn màu cam, mang
theo chút màu đỏ của máu, chiếu xuống gương mặt Long Tường, cái bóng của hàng
lông mi của cậu ta kéo dài vô hạn: “Tổn thương lớn nhất chính là sự tước đoạt
quyền được yêu em của tôi. Chưa thật sự thử, sao em biết em có thể tiếp nhận
tôi hay không, nếu không thật sự thử, cả đời này… tôi sẽ không cam tâm.”
“Cho tôi một cơ hội, Lý Du Nhiên.” Long Tường đã yêu
cầu như thế.
Ý của cậu ta, đã rất rõ ràng.
Khi bọn họ uống rượu đến mức tình cảm biến chất, hai
người đã không thể giả bộ như chuyện đó không xảy ra, trước mặt lúc này, chỉ có
hai con đường.
Du Nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay mình, cô dùng đầu ngón
tay, nhẹ nhàng vẽ theo những đường chỉ tay.
Giờ cô mới phát hiện, thì ra mình ích kỷ như vậy.
Sau khi chia tay với Khuất Vân, cô rất cô đơn, may mà
cô gặp Tiểu Tân, cô dùng thời gian vốn để khóc thương cho tình cảm đã mất đi
của mình vào việc đùa giỡn với Tiểu Tân.
Là cậu ta đã giúp cô đứng lên.
Từ khi đó, cô bắt đầu ỷ lại vào cậu ta. Mặc dù cô
thường cười cậu ta trẻ con, nhưng sâu trong lòng, cô hoàn toàn đã ỷ lại vào
tình bạn của cậu ta.
Vì vậy, khi cậu ta thể hiện lòng mình với cô, cô chọn
phương pháp trốn tránh, cô biết rõ mình sẽ không nhanh như vậy đã có một tình
cảm mới, cô biết rõ cậu ta không phải người để cô quên đi quá khứ, vì vậy cô
vẫn trốn tránh, vẫn lấy mối quan hệ chị em, bạn bè, bạn rượu để định nghĩa mối
quan hệ giữa bọn họ.
Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo bấy lâu, đây là
suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Tuy cô đã thẳng thắn từ chối cậu ta, nhưng trên thực
tế, cô vẫn dừng lại bên cạnh cậu ta, bước chân của cô không hề di chuyển, giống
như đang nói cho cậu ta biết, cậu có cơ hội, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng mối quan hệ hoàn toàn không rõ ràng này, đối với
cậu ta mà nói, là một sự tổn thương rất lớn.
Giống như tiếng hát của quái vật biển, dẫn dụ cậu ta
tới gần cái chết.
Thứ châm ngòi cho đêm hôm đó, tuy là sự ưu tú của
Khuất Vân, là sự khiêu khích cố ý của Khuất Vân, nhưng nếu xét đến cũng, lại
xuất phát từ thái độ thường ngày của cô.
Không muốn lôi kéo cậu ta, nhưng mỗi khi cậu ta muốn
tới gần một chút lại dùng cái mác em trai để giữ chân cậu ta.
Vì vậy, một người luôn trắng đen rõ ràng như cậu ta
không chịu nổi, cậu ta tuyên bố giới hạn của mình.
Hoặc là rời đi, hoặc cho cậu ta tư cách để cạnh tranh.
Thua, cũng đồng nghĩa là rời đi.
Nhưng ít nhất, chuyện đó là công bằng đối với cậu ấy.
Có lẽ, cũng là cho cô một cơ hội chăng.
Có người từng nói, kẻ ngốc chính là kẻ kết hôn với
người mà mình yêu nhất.
Tình yêu, cũng là vậy sao?
Cô đã ngốc một lần, hủy hoại toàn bộ lòng can đảm, mà
lúc này, đổi lại là cô được yêu, có phải sẽ khác trước hay không?
Dưới ánh đèn màu cam, gương mặt Long Tường không rõ
ràng lắm, nhưng sự thấp thỏm và kiên quyết trong mắt cậu ta lại vô cùng rõ
ràng.
Vậy, kệ mẹ nó đi, cứ yêu một lần nữa đã rồi tính.
Trên mặt đất có một cái bóng, cái bóng đó gật đầu một
cái.
“Được.”
Cứ như thế, Du Nhiên và Long Tường bắt đầu hẹn hò.
Long Tường trở lại trường, vẫn như trước, sáng sớm mỗi
ngày chờ Du Nhiên bên ngoài ký túc xá, cùng nhau đi ăn sáng, tan học lại đón cô
ở cửa lớp, cùng nhau ăn trưa, khi không có lớp lại cùng nhau tới thư viện, tới
phòng tự học.
Giống như trước, nhưng, những người ngoài nếu cẩn thận
nhìn vẫn có thể nhìn ra, bầu không khí giữa bọn họ không giống lúc trước.
Rất ít khi cãi vã, mà đối thoại, cũng ít hơn nhiều.
Long Tường dường như càng ngày càng khác với Tiểu Tân
ranh mãnh.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là khi Du Nhiên đọc sách, cậu
ta không chơi máy tính nữa, không đọc truyện tranh nữa, mà cầm lấy sách chuyên
ngành, bắt đầu ra sức học tập.
Chỉ là, cả nữa tiếng đồng hồ cũng k