
ngược lại, nửa người trên thích dựng lều?
Đang định hỏi xem có chuyện gì, ngẩng đầu, lại thấy
một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Đuôi mắt cong lên, vẫn sâu lắng mê người như trước,
chỉ là trong đó là bóng tối vô hạn, lạnh đến mức hoa đào xung quanh đều héo
tàn.
Anh đứng cách đó tầm hơn một mét, nhìn bọn họ, không
biết đã bao lâu.
Nhưng chỉ một giây sau khi Du Nhiên nhìn thẳng vào
anh, Khuất Vân lập tức im lặng dời mắt.
Giống như cái nhìn chằm chằm vào bọn họ vừa rồi chỉ là
vô ý đảo qua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng có người phá vỡ công sức của Khuất Vân.
“Bạn Lý Du Nhiên, thầy Khuất vừa rồi nhìn chằm chằm
vào bạn và bạn Long Tường, ánh mắt vô cùng khó chịu.”
Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khiến Du Nhiên và
Tiểu Tân lại càng hoảng sợ, quay đầu, đã thấy gương mặt bánh bao của hiệu
trưởng.
Hiệu trưởng vỗ vai hai người, cười như cái vỏ bánh bao
trơn bóng, vô cùng hòa ái: “Tiếp tục cố gắng nhé, tôi thấy hai bạn được đấy.”
Du Nhiên và Tiểu Tân hoàn toàn còn chưa kịp phải ứng
gì, hiệu trưởng đã mang theo gương mặt bánh bao, chắp tay sau mông, ha ha cười
bước lên con đường đá, thân mình rẽ một cái… đi vào nhà vệ sinh công cộng phía
bên kia.
Lúc này, Khuất Vân cũng đi về phía Du Nhiên.
Du Nhiên ngồi thẳng dậy, quyết định binh đến tướng
chắn, nước đến đất chặn.
Cho đến khi tới trước mặt cô, Khuất Vân vươn tay ra,
đưa cho cô danh sách ký tên.
Du Nhiên thở phào, một tay cầm danh sách, một tay nhận
lấy chiếc bút Khuất Vân đưa.
Cô đã cầm được bút, nhưng… Khuất Vân không buông tay.
Cái bút giằng co giữa hai người, tuy thời gian chỉ nửa
giây, nhưng đối với Du Nhiên lại là một sự khó xử đáng kể.
Khuất Vân nhìn Du Nhiên, ánh mắt buông xuống, vẻ mặt
mang theo sự nghiêm túc, mê hoặc, khóe miệng luôn luôn hơi cong lên thường ngày
lúc này cũng nhếch lên.
“Bút của thầy không tiện dùng, dùng bút của tôi đi.”
Một cái bút khác theo giọng nói của Tiểu Tân được đặt vào tay Du Nhiên.
Du Nhiên không nghĩ nhiều, vội càng nhận lấy, mở nắp
bút, ký tên rất nhanh, sau đó lập tức trả lại danh sách cho Khuất Vân.
Không có một giây chậm trễ, cô theo Tiểu Tân đến một
cái đình nghỉ chân.
Khuất Vân ở phía sau, hoặc là ngừng lại, hoặc là đi
tiếp, bọn họ không nhìn thấy.
Màn diễn sáng sớm hoàn thành, Du Nhiên tới lớp học,
buổi trưa vẫn hẹn Tiểu Tân ở căn tin như trước.
Món ngon của căn tin trường là sườn xào chua ngọt,
nhưng mỗi ngày chỉ bán rất ít, cung không đủ cầu, vì vậy trước cửa chỗ bán sườn
xào chua ngọt luôn chen đầy người.
Du Nhiên đã từng không sợ chết mà chen vào, kết quả
thật thảm: mặt bị giẫm bẹp, chân bị đạp sưng, ngay cả bát thịt kho tàu cũng bị
người ta nhân cơ hội trộm mất ba miếng.
Thế nhưng từ ngày có Tiểu Tân, mỗi ngày Du Nhiên đều
có sườn xào chua ngọt để ăn.
Cậu ta chỉ cần đứng đó, lông mày nhướng lên một cái,
quanh người lập tức lượn lờ sương mù, lạnh đến mức như thế giới tiến vào kỷ
băng hà.
Đời còn tươi đẹp, không đáng để chết vì một miếng sườn
xào chua ngọt, đương nhiên, mọi người nhanh chóng nhường đường cho cậu ta, để cậu
ta tới trước.
Mỗi lần thấy Tiểu Tân bê sườn xào chua ngọt mềm mềm,
thơm ngào ngạt đi về phía mình là Du Nhiên lại nghĩ, lúc này, Tiểu Tân có thể
được đặt biệt danh đại tướng quân trong bộ phim “một cái bánh bao phát sinh
thảm án”.
Còn cô, đương nhiên phải nói ra lời thoại kinh điển
“theo cậu, có thịt ăn”.
Du Nhiên nhận lấy, đang ăn vui vẻ, Tiểu Tân bỗng nói:
“Thật không hiểu vì sao em cứ thích ăn ở căn tin.”
“Căn tin là chỗ để ăn, ký túc xá là chỗ để ngủ, WC là
chỗ để nặn bánh.” Du Nhiên bắt đầu phổ cập tri thức cho cậu ta.
“Nhưng ở đây quá ầm ĩ, theo tôi thấy, sau này ăn ở bên
ngoài cho tiện, tầm nhìn cũng tốt.” Tiểu Tân khuyên nhủ.
“Bạn học Long Tường, bạn đang hẹn hò với một nữ sinh
gia đình bình thường, mời nhận rõ khả năng tiếp nhận của tôi.” Du Nhiên thầm
lắc đầu thở dài, bọn trẻ con có tiền tuyệt đối không biết cuộc sống vất vả thế
nào.
“Đương nhiên là tôi trả tiền.” Khi nói những lời này,
ngữ điệu của Tiểu Tân có vẻ rất đương nhiên.
Du Nhiên đặt cái dĩa xuống, túm cổ áo, nghiêng đầu về
một bên, trán nhăn lại, dùng giọng điệu diễn kịch để nói: “Không, Long Tường,
tôi không thể để cậu bao nuôi!”
“Có người chịu bao nuôi, em hẳn là cười trộm chứ gì.”
Tiểu Tân rất không nể mặt.
Dù sao bị đả kích đã thành quen, Du Nhiên mặc kệ, tiếp
tục gặm xương sườn.
Gặm xong một miếng, lại gắp một miếng khác, ngậm trong
miệng gặm xong, đang định phun xương ra, một câu nói của Tiểu Tân lại suýt chút
nữa khiến cô nuốt vào bụng: “Trước đây… khi em hẹn hò với Khuất Vân, cũng không
dùng tiền của anh ta chứ?”
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mặt Du Nhiên
“xoẹt” một tiếng nóng lên, rất giống nướng mặt trên bếp gas, “bùng” một phát,
ngọn lửa dấy lên, đốt cháy mặt cô, không chỉ nóng mà còn đau nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Cậu xác định
muốn biết chuyện giữa bạn gái hiện tại của mình với bạn trai cũ?”
Tiểu Tân dùng đũa chọc mấy cái vào bát cơm, nhẹ giọng
nói: “Nói vậy, đáp án là có?”
Du Nhiên dùng đũ