Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326721

Bình chọn: 7.5.00/10/672 lượt.

cô lần nữa, lúc này, cũng

phủ định lời vừa rồi: “Bây giờ, rất đau.”

“Vậy anh mau tới bệnh viện chữa trị, may ra còn cứu

vớt được mấy phần công năng, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Du Nhiên xoay người lần thứ hai, muốn chạy lần thứ

hai, nhưng Khuất Vân lại lại lại lại lần nữa chắn trước mặt cô.

“Nói chuyện với tôi khiến em không thể chịu đựng được

như vậy sao?” Khuất Vân hỏi.

Giọng nói của anh giống như nhiễm phải cái bóng lăn

tăn của ánh mặt trời.

“Long Tường nhìn thấy sẽ không vui.” Du Nhiên nói.

Nước trên mặt Khuất Vân chảy càng chậm, giống như bị

sự lạnh lẽo vô hình đông cứng lại: “Từ lúc nào em trở nên quan tâm đến cảm nhận

của cậu ta như thế?”

“Từ khi tôi chính thức trở thành bạn gái của cậu ấy.”

Du Nhiên chậm rãi nói: “Tôi có nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm giác của cậu ấy.”

Khuất Vân nhắm mắt lại, một giọt nước từ trong lông

mày anh trượt xuống, lướt qua mí mắt thật mỏng, dưới ánh mặt trời, những đường

huyết quản thật nhỏ mơ hồ hiện lên.

Giọng nói của anh phiêu đãng bay đến theo mặt nước,

mang theo chút lành lạnh của ký ức: “Đúng vậy, khi em yêu một người, em sẽ rất

tốt với người đó… Giống như đối với tôi khi đó vậy.”

Nhung nhớ, chiêm bao, đều là của một người.

“Xin lỗi, không tiếp chuyện được.” Du Nhiên không muốn

cùng anh nhớ lại quá khứ, cô nắm lấy lan can, định đi lên.

Thế nhưng Khuất Vân cầm tay cô, bàn tay ẩm ướt, cầm

lấy cánh tay cũng ẩm ướt như vậy.

Nước chậm rãi nhỏ xuống từ nơi tiếp xúc.

“Buông tay.”

“Buông tay.”

Câu nói thứ nhất là của Du Nhiên.

Còn câu nói thứ hai là của Tiểu Tân.

Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tân đang đứng ngược

sáng bên thành bể, tay cầm khăn tắm.

Còn chưa kịp nói gì, Tiểu Tân đã lưu loát vươn tay,

kéo Du Nhiên lên bờ.

Hai bàn tay ẩm ướt, rời khỏi nhau.

Tiểu Tân đỡ Du Nhiên đứng vững, đưa lưng về phía cậu,

dùng khăn tắm rộng quấn lấy cơ thể cô, sau đó, dùng một tư thế vô cùng thân

thiết ôm thắt lưng cô, siết chặt cô vào lòng mình.

Sau đó, cậu ta hôn lên mặt Du Nhiên, còn đôi mắt lại

nhìn thẳng Khuất Vân, tỏ ý chiếm giữ.

Khi đôi môi nhẹ nhàng rời khỏi gương mặt thấm nước của

Du Nhiên, Khuất Vân nghe thấy một câu nói: “Hiện giờ, người có thể hôn cô ấy,

chỉ có tôi.”

Tiếp đó, Tiểu Tân ôm lấy Du Nhiên, bỏ đi.

Thay quần áo xong, Du Nhiên từ phòng thay đồ đi ra,

bước về phía Tiểu Tân đang đợi mình.

Tiểu Tân chưa nói gì, chỉ nhận lấy cái túi trong tay

cô, nắm đấm đút vào trong túi quần, đi về phía trước.

Du Nhiên theo sát phía sau.

Trên đường, sự im lặng khó chịu.

Du Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng giải thích:

“Tôi cũng không biết anh ta sẽ ở đó, lúc đó, tôi cũng muốn đi.”

Không có đáp lời, câu nói của Du Nhiên giống như rơi

vào một hố sâu không đáy, một tiếng vang cũng không có.

Loại phiền muộn này, thật sự là văn chương cũng khó có

thể hình dung.

Lại đi thêm khoảng mười bước nữa, Tiểu Tân trả lời:

“Tôi biết.”

“Sao?”

“Tôi biết vì sao anh ta ở đó.” Tiểu Tân không quay đầu

lại, bước chân cũng không ngừng: “Anh ta vẫn luôn đi theo em… Đối với em, anh

ta chưa từng hết hy vọng.”

Nghe vậy, Du Nhiên đứng lại tại chỗ, mà Tiểu Tân dường

như cũng cảm nhận được điều đó, làm cùng một động tác.

Nhìn quầng sáng óng ánh đến mức hơi chói mắt dưới đất,

Du Nhiên nói: “Cậu suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa, anh ta nghĩ gì, có liên quan gì

tới chúng ta?”

Đầu hè, ánh mặt trời ấm áp, dòng chảy thời gian, dưới

cái nóng, trở nên thật chậm chạp.

Giống như qua rất lâu, Du Nhiên mới nghe được Tiểu Tân

đáp lời: “… Không liên quan gì tới chúng ta sao?”

Một câu hỏi như vậy đã dằn vặt Du nhiên cả một đêm.

Con đường tình yêu gập ghềnh, mà con đường học tập

cũng mạo hiểm không gì sánh được.

Nhóm người của bộ giáo dục không ngừng đi dạo khắp

nơi, thị sát căn tin, phòng ngủ, theo như thầy giáo nói, bọn họ còn túm lại vài

sinh viên nhìn không vừa mắt, hỏi bọn họ một số vấn đề.

Ví dụ như khẩu hiệu của trường là gì, lãnh đạo nhà

trường tên gì, cái nhìn đối với nhà trường thế nào, hy vọng gì vào tương lai,

còn kiểm tra cả kiến thức chuyên ngành và giao tiếp tiếng Anh.

Vì vậy, sinh viên toàn trường quyết định, chỉ cần nhìn

thấy mấy lãnh đạo là nhất định phải bỏ chạy càng xa càng tốt.

Du Nhiên cũng có dự định tương tự, mỗi ngày mặc quần

áo và giày thể thao, đi trong vườn trường phải nhìn trước nhìn sau, chỉ cần

thấy nhân vật khả nghi là bật người chạy trốn.

Vì vậy, mấy ngày nay, vườn trường nơi nơi đều là mấy

Ninja “vù” một tiếng biến mất, “xoẹt” một tiếng xuất hiện.

Thế nhưng con người ta đã xúi quẩy thì ngay cả nằm mơ

cũng có thể mơ thấy vận rủi.

Hôm nay, Du Nhiên tới thư viện mượn vài cuốn sách, sau

đó tới tầng hai khu phòng học chờ Tiểu Tân tan học, đang ở trên hành lang đeo

tai nghe, bỗng một bàn tay vỗ vai cô.

Du Nhiên quay đầu, suýt chút nữa đã sợ đến mức nhảy từ

tầng năm xuống.

Bởi vì, hình như, có vẻ là, có lẽ, cô gặp phải kiểm

sát viên của bộ giáo dục.

Du Nhiên nhớ lại những lời chủ nhiệm lớp nói.

“Kiểm sát viên thường xuất hiện cùng vài người khác.”

Không sai, trước mặt chính là sáu người.

“Đều mặc Â