
t thích em, thầy chưa từng thấy nó quan tâm ai như
thế.”
Du Nhiên nhẹ bấm vào ngón tay mình, không nói được câu
nào.
“Nhưng, nó nhất định đã làm rất nhiều chuyện khiến em
đau lòng, vì vậy…” Hiệu trưởng lại trưng ra gương mặt bánh bao và nụ cười vô
hại nhất, nói: “Vì vậy, cộng thêm cả phần của thầy, thừa dịp hiện tại hành hạ
nó một lần cho thỏa đi.”
Du Nhiên: “…”
Khi xuống xe, Du Nhiên chậm rãi bước lên con đường trở
về ký túc xá, trong lòng không yên.
Di động trong lòng bàn tay như đang nóng lên.
Giống như đang nhắc nhở cô gọi điện cho một người.
Đang do dự, di động vang lên, nhìn lại, là Tiểu Tân –
hẹn cô gặp nhau bên ngoài trung tâm mua sắm.
Sau khi giúp cậu ta chọn một đôi giày thể thao, Tiểu
Tân dẫn cô đi dạo trong khu đồ nữ.
Trên cơ bản, mỗi khi Du Nhiên thử một bộ, Tiểu Tân sẽ
gọi người bán hàng viết hóa đơn.
Giá của quần áo trong trung tâm thương mại đối với
sinh viên mà nói là hơi cao, nhưng Tiểu Tân bướng bỉnh muốn tranh trả tiền,
đồng thời còn kéo cô tiếp tục dạo quanh.
Du Nhiên đành phải mượn cơ hội vào WC để nghỉ ngơi.
Trong phòng vệ sinh, Du Nhiên nhìn mình trong gương, luôn
cảm thấy trong mắt có chút nặng nề.
Trong lòng, giống như có chuyện gì đó.
Là về Khuất Vân.
Dù nói thế nào đi nữa, anh vì giúp mình chắn rượu mới
phải nằm viện, nếu vậy, có nên gọi một cuộc điện thoại xác định tình trạng của
anh hay không?
Tay tự ý chuyển động, Du Nhiên lấy ra tờ giấy trong
túi quần, gọi số điện thoại phía trên.
Đây là do hiệu trưởng đưa cho cô trước khi xuống xe,
dường như ông biết Du Nhiên nhất định sẽ không giữ số điện thoại của bạn trai
cũ.
Vì vậy, hiệu trưởng bánh bao cũng là một nhân vật nguy
hiểm.
Ấn vào phím gọi, còn chưa được một giây, Du Nhiên vội
vàng ngắt máy, giống như một con mèo bị bắt quả tang ăn vụng.
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Dùng nước rửa mặt, Du Nhiên hít sâu một hơi, ra khỏi
toilet.
“Tầng ba có rất nhiều kiểu mẫu mới, lên xem một lát
đi.” Tiểu Tân rất hăng hái.
“Thôi, tôi mệt rồi.” Du Nhiên tìm một cái cớ.
“Bình thường khi em cùng bạn bè ra ngoài, đi giày cao
gót dạo cả đêm cũng không thấy kêu la gì.” Tiểu Tân không tin lời cô nói.
Du Nhiên không nói gì.
Tiểu Tân lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói:
“Em không muốn tiêu tiền của tôi đúng không?”
Những lời này đã nói đúng tâm sự của Du Nhiên, nhưng
cô vẫn che giấu: “Không phải không muốn, chỉ cảm thấy không cần mua nhiều như
vậy.”
“Không phải em từng dùng sinh hoạt phí của một tháng
để mua một chiếc quần jeans đấy sao?” Tiểu Tân từng làm anh em của Du Nhiên,
đối với quá khứ của cô có thể nói rõ như lòng bàn tay.
Du Nhiên bị hỏi đến á khẩu.
“Em cho rằng tiêu tiền của tôi sẽ khó chịu phải
không?”
Giọng nói của Tiểu Tân lớn hơn một chút.
Xung quanh người qua kẻ lại, Du Nhiên không thích cảm
giác bị vây quanh nhìn ngó, liền kéo Tiểu Tân tới một góc trung tâm mua sắm, giải
thích: “Tôi chỉ nghĩ, sinh viên không cần thiết phải mua loại mặt hàng có giá
thế này, dù sao chúng ta chỉ là mấy con sâu gạo…”
Tiểu Tân lạnh lùng ngắt lời cô: “Nguyên nhân thật sự
em từ chối tiêu tiền của tôi là vì tiền của tôi không phải tự tôi kiếm ra, phải
không?”
“Tôi không có ý này.” Du Nhiên vội vàng phủ nhận.
“Tiền của Khuất Vân do tự anh ta kiếm, vì vậy em dùng
thật yên tâm, thoải mái, phải không?” Tiểu Tân hỏi.
Du Nhiên bỗng có chút buồn bực: “Chuyện giữa chúng ta
không liên quan đến anh ta, vì sao mỗi lần cãi nhau đều phải kéo anh ta vào?”
“Em thật sự cho rằng anh ta không ở giữa chúng ta
sao?” Tiểu Tân hỏi thẳng vào vấn đề trong lòng Du Nhiên.
“Cậu không cảm thấy như vậy mệt muốn chết sao?” Du
Nhiên hỏi: “Chuyện gì cũng phải nhắc đến anh ta, hơn nữa, cậu còn cố tình hay
vô ý muốn so sánh với anh ta, muốn trở thành người như anh ta, thú vị lắm sao?”
“Bởi vì tôi muốn em thích tôi.” Đôi mắt Tiểu Tân đen
đến mức trong vắt, trong vắt đến mức tràn ngập nặng nề: “Bởi vì em thích người
như anh ta, vì vậy tôi nghĩ, nếu tôi cũng giống anh ta một chút, có phải em
cũng sẽ yêu tôi một chút hay không?”
Du Nhiên lắc đầu: “Trước đây thích anh ta, bởi vì tôi
ngu ngốc.”
“Vậy em không cần phải thông minh nữa.” Tiểu Tân lẳng
lặng nói, giọng nói giống như hương khói trên miếu thờ, từng sợi trắng bạc, vất
vưởng bay lên.
Du Nhiên dừng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi không
muốn đấu võ miệng với cậu khi cậu không khống chế được cảm xúc… Chúng ta về
đi.”
Nói xong, Du Nhiên xoay người định đi, nhưng Tiểu Tân
giữ cánh tay của cô lại, không nói lời nào.
Hai người giằng co, trong lúc đó, di động của Du Nhiên
vang lên.
Bài hát “prisoner of love” của Hikaru Utada vang lên
trong túi một lần, ngừng lại, rồi lại vang lên lần nữa.
Du Nhiên ban đầu không phát hiện ra, nhưng khi nhớ ra
cuộc điện thoại mình đã gọi trong toilet, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.
Tiểu Tân đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của
Du Nhiên, cậu ta đưa tay vào trong túi áo của Du Nhiên, dùng một tay lấy điện
thoại ra, mở máy, không nói gì, chỉ lắng nghe.
Bên kia chỉ nói hai câu, Tiểu Tân lập t