
a chọc cơm trong bát.
Bát cơm đáng thương.
“Nếu nói đến chuyện này, phải là gọi cơm về nhà, tôi
và anh ấy đều không biết nấu cơm, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn.” Du Nhiên không
thể giữ im lặng, đành nói thẳng.
“Vậy, ai trả tiền?” Tiểu Tân vẫn quấn quýt lấy vấn đề
này.
“… Là anh ấy.” Đến đây, trong lời nói của Du Nhiên có
chút cứng rắn, giống như đang thầm giận dỗi với ai đó.
“Tôi và anh ta có chỗ nào không giống nhau?” Đôi đũa
của Tiểu Tân chọc vào bát cơm lần cuối cùng rồi không rút ra nữa.
“Loại chuyện này cũng phải dựa vào nguyên tắc đối xử
bình đẳng sao?” Du Nhiên cảm thấy buồn cười.
Mắt thấy bầu không khí sắp đông cứng lại, ba bạn cùng
phòng đã đi tới, ngồi cùng hai người.
Du Nhiên không tiện nói gì nữa, liền lấy tinh thần đối
phó với mấy lời trêu chọc của bạn cùng phòng về chuyện của mình và Tiểu Tân.
Cứ như thế, chuyện này bị chuyển hướng.
Nhưng gió đã thổi qua, lá cây không khỏi rơi xuống vài
lá.
Càng làm cho Du Nhiên dở khóc dở cười chính là, buổi
chiều cùng ngày, cô bị gọi vào phòng giáo viên, thư ký hiệu trưởng đưa một
chiếc bút máy thường được dùng làm phần thưởng cho cô, cũng truyền thánh chỉ
của hiệu trưởng: “Cô bé này, có tiền đồ, tôi thích.”
Đợi thư ký hiệu trưởng rời đi, các lãnh đạo của trường
tươi cười thân thiết hỏi thăm: “Bạn Lý Du Nhiên, vì sao hiệu trưởng lại đưa
chiếc bút máy này cho bạn?”
Du Nhiên tay trái chống lên bàn, tay phải che vạt áo,
nghiêng đầu đi, đợi đến khi các lãnh đạo tò mò đủ một phút rồi mới vừa buồn
bực, vừa xấu hổ nói rằng: “Em đoán… thầy hiệu trưởng muốn bao nuôi em.”
Trong một giây đó, lãnh đạo học viện vô cùng muốn cầm
lấy hộp mực bên cạnh ném vào đầu cô sinh viên này.
Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi đọc sách, ra cửa túi
xách đã có Tiểu Tân cầm giúp, tiêu hao quá ít năng lượng, dần dần, Du Nhiên bắt
đầu béo lên.
Khi không mặc nổi chân váy bút chì của năm ngoái nữa,
Du Nhiên mới bất ngờ, hoảng sợ nhận ra bản thân không thể tiếp tục thế này nữa.
Vì vậy, cô đăng kí một lớp học bơi, chiều nào cũng
phải đi bơi giảm béo trong vòng một tiếng.
Nói đến đây, mọi hôm đều có Tiểu Tân đi cùng, nhưng
chiều nay Tiểu Tân phải tham gia một trận đấu bóng rổ, Du Nhiên đành đi một
mình.
Đeo kính bơi, kéo bịt tai xuống, Du Nhiên bắt đầu bơi.
Đây là sở thích quái dị của cô - ở dưới nước tha hồ
thưởng thức nửa người dưới của người khác.
Chiều nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời ấm áp chiếu
vào trong bể bơi, những gợn ánh sáng lăn lăn trong thế giới của nước.
Một thế giới không tiếng động và vô số… cặp đùi.
Có đôi chân tráng kiện như cây cột điện, có đôi chân
xù xì như mặc quần lông, có đôi chân mảnh khảnh như sợi đay, lại có đôi chân
đen như bôi một lớp sô cô la.
Nổi lên mặt nước, hít vài hơi, đổi một phương hướng
khác tiếp tục tìm kiếm.
Vừa đổi hướng, phía trước hai mét đã có một đôi chân
rất đẹp.
Là chân đàn ông, thon dài thẳng tắp, nhưng không gầy,
mà tràn ngập sức mạnh một cách thích hợp, cái quần bơi vây quanh cái mông cong,
càng khiến người ta không nhịn được mà sinh ra ý đồ đen tối muốn sờ một cái.
Thế nhưng, càng nhìn, càng quen mắt.
Đang ở ngay sát tường, cặp chân kia đi thẳng về phía
bên này, trong khi di chuyển, ánh mặt trời chiếu vào chỗ cong nơi đầu gối, Du
Nhiên nhìn thấy một nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt gạo.
Ánh điện lóe lên một cái, cuối cùng Du Nhiên cũng nhớ
ra – cặp chân đẹp đẽ này, chính là của Khuất Vân.
Con mẹ nó, Du Nhiên thấp giọng chửi, anh mặc quần vào
mình sẽ không nhận ra nữa.
Du Nhiên lúc này giống như một cái tàu ngầm phát hiện
ra thủy lôi, bắt đầu phát ra tiếng báo hiệu nguy hiểm “tút tút tút”.
Cô quay đầu, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng đôi chân dài kia đi hai ba bước đã chắn ngay
trước mặt.
Được thôi, nơi này không thông, cô đi nơi khác.
Thế nhưng, Khuất Vân nhiều lần đều chắn trước mặt cô,
sau bốn năm lần, dưỡng khí của Du Nhiên đã dùng hết, cuối cùng không thở nổi
nữa đành vùng ra khỏi mặt nước.
Tháo kính bơi xuống, Du Nhiên nhìn Khuất Vân ở trước
mặt.
Nước từ trên trán cô chảy vào mắt, khiên Du Nhiên rất
khó mở to mắt.
Khuất Vân cũng ướt, nước chảy dọc theo mái tóc đen của
anh, nhỏ xuống từ những đường nét rõ ràng của anh, nhưng ở khóe mắt, đuôi lông
mày, lại khô ráo, giống như bị những tình cảm phức tạp trong ánh mắt làm bốc
hơi.
Hít sâu một hơi, Du Nhiên lại chìm xuống nước lần thứ
hai, chuẩn bị lẩn trốn.
Không có thời gian đeo kính bơi, Du Nhiên chậm rãi
nhắm hai mắt, đi lung tung về phía trước, không ngờ đầu chạm vào một vật thể
nói mềm không mềm, nói cứng không cứng.
Dựa vào cái đầu không thuần khiết của cô, Du Nhiên
biết, đầu mình vừa chạm vào phần dưới của người khác.
Lần thứ hai nổi lên mặt nước, phát hiện một tin tức
tốt: người bị đụng vào là Khuất Vân.
Còn phát hiện một tin tức xấu: người bị đụng vào, là
Khuất Vân.
Du Nhiên vuốt mặt một cái, mở miệng, một lúc sau mới
hỏi: “Đau không?’
Vẻ mặt Khuất Vân giãn ra một chút, anh lắc đầu.
“Vậy tôi không cần đền tiền rồi, xin lỗi không tiếp
chuyện được.” Du Nhiên xoay người muốn chạy.
Khuất Vân bơi tới trước mặt