
hông xong được một
trang.
Đối với những điều khác lạ này, Du Nhiên tự an ủi bản
thân rằng, mãi rồi sẽ quen thôi.
Vừa ăn xong món ăn chua loét Khuất Vân, giờ lại ăn món
ăn cay thè lưỡi này, phải có thời gian mới thích ứng được.
Nhưng chưa đợi cô thích ứng được hai ngày, Khuất Vân
đã biết chuyện.
Du Nhiên bị gọi vào khu phòng làm việc của giáo viên,
nói có người tìm.
Du Nhiên theo lời đi vào, giống như dự đoán, trong
phòng làm việc chỉ có một mình Khuất Vân.
Khi Du Nhiên đến, Khuất Vân đang chuẩn bị file PPT cho
cuộc họp toàn khoa sắp tới, gần đây vì nghênh đón đoàn kiểm tra của bộ giáo
dục, các khoa thường xuyên phải họp.
Khuất Vân đeo mắt kính, nhìn những chữ màu xanh trên
màn hình, mười ngón tay không ngừng gõ phím, những chữ cái hiện ra nhanh như
chớp.
Trên bàn làm việc của Khuất Vân, đồ đạc của anh trước
giờ đều nghiêm chỉnh đặt ở một chỗ, ngay cả một cm cũng không chịu xê dịch.
Người khác cũng phải thừa nhận, để như vậy là phù hợp
nhất, ngăn nắp, sạch sẽ lại trang nhã nhất.
Chỉ là sự tỉ mỉ vô cùng, nhưng vô hình chung lại làm
cho người ta cảm thấy xa cách.
“Anh muốn biết chuyện gì?” Du Nhiên đi thẳng vào vấn
đề.
“Vì sao em còn chơi trò chơi này với cậu ta, bài học
đêm đó còn chưa đủ sao?” Khuất Vân không ngừng động tác trên tay.
“Lần này…” Du Nhiên ngừng lại một chút, nói: “Tôi và
Long Tường, là thật.”
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, Khuất Vân ngẩng đầu lên,
nhìn Du Nhiên qua đôi mắt kính.
Du Nhiên quyết định nói rõ tất cả với anh: “Lần này,
tôi và Long Tường, là hẹn hò nghiêm túc.”
“Cậu ta uy hiếp em?” Khuất Vân hỏi.
“Không, không ai có thể miễn cưỡng tôi, tôi đồng ý
vì…” Du Nhiên vắt tay ra sau lưng, ngón cái nhẹ bấm vào ngón trỏ: “Bởi vì tôi
nghĩ, mình nên tiếp tục đi về phía trước, phía sau núi rốt cuộc là cái gì, tôi
muốn tự mình nhìn thấy.”
Nói xong, Du Nhiên hạ tầm mắt, tóc mái trên trán cũng
thuận theo, buông xuống.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Khuất Vân, cũng… không
muốn thấy.
Qua một lúc lâu, tiếng gõ phím lại vang lên lần nữa,
giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Khuất Vân truyền tới.
“Tôi đã biết, em ra ngoài trước đi.”
Dường như rất bình tĩnh, như vậy cũng tốt, Du Nhiên
không chần chờ một giây, lập tức xoay người ra khỏi cửa.
Nhìn đồng hồ, 3 giờ 45, Du Nhiên nhớ 4 giờ phải đi
họp, vì vậy cô cũng lười phải về ký túc xá, đi thẳng tới phòng học ngồi đọc
sách.
Hiệu suất rất cao, mấy trang sách tiếng Anh lật như bay.
Những sinh viên khác cùng khoa cũng lục tục đi vào, Du
Nhiên không muốn tham gia, tự mình ngồi trong một góc xa nhất, giả làm trò
ngoan.
Tuy chăm chú ôn bài, nhưng cô vẫn cảm giác được sự
biến đổi xung quang.
Khi một số bạn nữ trước mặt “oa” lên một tiếng cảm
thán, Du Nhiên hiểu rằng, thầy Khuất đã tới.
Dù sao cũng chỉ nhắc lại với mọi người rằng bộ giáo
dục sắp tới tuần tra, các tiểu thư, công tử phải biểu hiện cho tốt, đừng làm
trường học mất mặt, nếu không các hình thức kỷ luật cũng không phải để không
cho đẹp.
Du Nhiên cảm thấy những điều này thật vô nghĩa, liền
mang tai nghe ra nghe nhạc, vùi đầu vào đại nghiệp nghiên cứu sinh của mình.
Cuối cùng, trong giọng hát của Black Eyed Peas, Du
Nhiên đã học xong những từ mới bắt đầu bằng từ H.
Lỗ tai hơi đau, Du Nhiên tháo tai nghe xuống, nhưng
phát hiện ra một, không, là rất nhiều rất nhiều điều kỳ lạ.
Những bạn học xung quanh đang khe khẽ nói nhỏ.
Tuy Khuất Vân đang ở trên bục giảng, phía dưới có vài
tiếng thì thầm mới là chuyện bình thường, nhưng nội dung lần này không phải mấy
lời khen như: “thầy Khuất thật đẹp trai”, “chân thầy Khuất thật dài”, hay “mông
thầy Khuất thật cong”…
Lúc này, nội dung mấy lời thì thầm là: “Thầy Khuất bị
ma ám à?!”
Du Nhiên ngẩng đầu, phát hiện ở trên bục giảng, Khuất
Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay cả màn hình trình chiếu cũng
quên không kéo xuống.
Cuối cùng, một người nào đó không sợ chết nhỏ giọng
nhắc nhở: “Thầy Khuất, thầy… thầy đã đứng ở trên đó mười phút rồi.”
Khuất Vân giống như vẫn không nghe thấy gì, chỉ nhìn
vào máy tính của mình, không nhúc nhích, đôi mắt kia cũng không chăm chú, dường
như đã rơi vào khoảng không của chính mình, không có điểm đặt chân.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhúc nhích: “Xin lỗi, bài
giảng còn chưa hoàn thành, ngày mai họp nhé.”
Tốc độ lời nói nhanh hơn bình thường nửa nhịp.
Sau đó, anh mặc kệ một phòng đầy người, đi thẳng ra
ngoài.
Khi xoay người, góc áo của anh kéo theo vài tờ giáo
trình trên bàn rơi xuống bục giảng.
Du Nhiên cúi đầu, lại đeo tai nghe lên, không hề nghe
những lời bàn luận của các bạn học xung quanh.
Không liên quan đến mình, Du Nhiên nói với bản thân
như vậy.
“Du Nhiên, Long Tường nhà cậu mua bánh quẩy, sữa đậu
nành cho cậu, đang đứng dưới lầu kìa.” Bạn cùng phòng A lớn tiếng gọi, khiến cả
một tầng lầu đều nghe thấy.
Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, đi dép, lạch
bạch chạy xuống dưới lầu, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Tân.
“Sao cậu lại tới đây?” Du Nhiên kéo cậu ta sang một bên:
“Không phải đã nói với cậu hôm nay tôi không tới phòng tự học