
sao?”
“Hôm qua không phải em nói muốn ăn bánh quẩy và sữa
đậu nành sao, hôm nay tôi dậy sớm nên đi mua.” Tiểu Tân đưa sữa đậu nành nóng
hầm hập và bánh quẩy giòn khạy, vàng ươm cho Du Nhiên.
“A, cảm ơn nhé.” Du Nhiên ngẩn người, thật không ngờ
hôm qua chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiểu Tân lại nhớ.
“Về ngủ tiếp đi.” Tiểu Tân đút tay vào túi quần.
Du Nhiên gật đầu, khi đang xoay người, bỗng nổi lên
một ý định, bàn tay tự chuyển động, hướng về phía đầu Tiểu Tân, muốn xoa một
cái, giống như ngày xưa vậy.
Nhưng còn chưa chạm đến Tiểu Tân đã cầm tay cô lại.
“Tôi không phải trẻ con.” Cậu ta nhấn mạnh.
Bị ngăn lại như vậy, Du Nhiên có chút ngượng ngùng,
đành phải thu tay lại.
Tiểu Tân dường như cũng ý thức được rằng chính mình
không đúng, lập tức cười giải vây: “Chờ tôi làm kiểu đầu con nhím sẽ cho em sờ
thoải mái, đảm bảo tay em nhỏ máu, vô cùng kích thích.”
Du Nhiên cũng muốn đáp lại hai câu, nhưng há miệng lại
không biết nên nói gì.
Vì vậy, cô đành phải vẫy tay với bạn trai đương nhiệm,
quay về phòng ngủ.
Thứ gì vào đến phòng ngủ đều tự động bị chia đều.
Du Nhiên chỉ cướp được nửa cây quẩy, mút ngón tay, lại
trở về giường nằm xuống.
Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, mấy cô nàng cùng
phòng còn ngậm quẩy trong miệng cũng bắt đầu không tiếc nước miếng mà khen ngợi
Tiểu Tân.
“Xem ra người ta đối với cậu thật là tốt, còn đưa đồ
ăn sáng tới tận cửa, cậu đời trước chắc tu luyện nhiều lắm nhỉ.”
“Ngày nào cũng quấn quýt lấy cậu, đảm nhiệm chức bảo
tiêu, bạn đọc sách, cu li, giờ còn tìm đâu ra loại bạn trai tận tâm thế này
chứ?”
“Làm cho người ta cảm động nhất là Long Tường núi lửa,
hung thần ác sát, gặp phật giết phật kia lại bị cậu dạy thành con cừu ngoan
ngoãn, nhanh nói cho mọi người biết cậu đối phó với cậu ta thế nào đi?”
Du Nhiên ngồi dậy, dựa vào thành giường, vô cùng kịch
nghệ mà che miệng, yểu điệu nói một câu: “Người ta xinh đẹp, không có cách nào
khác.”
“Huỵch huỵch huỵch” ba cái gối đồng loạt đập vào mặt
Du Nhiên.
Mấy tháng hỗn loạn gà bay chó sủa, cuối cùng mấy người
ở bộ giáo dục cũng tới thị sát, trong vòng một tuần.
Trên dưới toàn trường đều sẵn sàng đón địch.
Quy định của lãnh đạo cũng nghiêm ngặt ở một trình độ biến
thái khác.
Bất kể có lớp hay không, sáng 7 giờ mỗi ngày đều phải
đến phòng tự học, nếu đến muộn, thông báo điểm tên trước toàn trường. Đoạn thời
gian đó, trong phòng tự học, đám gấu trúc mệt mỏi, mất ngủ quây thành một đàn,
người ngoài nhìn vào còn tưởng đi lạc vào vườn bách thú.
Tóc phải đen, phải thẳng, tóc nam sinh phải ngắn trên
mang tai, những người làm trái với những điều này đều bị các lãnh đạo ép đi cắt
tóc. Có một tài tử thuộc khoa mỹ thuật vừa mới nhuộm tóc thành đủ mọi màu sắc
cá tính đã vì sự kiện này mà náo loạn đòi tự sát, đáng tiếc là đứng trên mái
nhà rồi, giang tay ra rồi mà không dám nhảy, cuối cùng bị người ta bắt được,
gọt thành đầu đinh.
Những đôi uyên ương phải tạm thời kiềm chế. Hôn, ôm là
tuyệt đối không được, ngay cả nắm tay, bị nhìn thấy cũng bị cảnh cáo. Đoạn thời
gian đó, những bà giáo Lý Mạc Sầu lớn tuổi chưa chồng trong trường hưng phấn
như đánh tiết canh, ngày ngày nấp trong bụi cây, chỉ cần đánh hơi thấy điều gì
khác thường là lập tức nhảy ra, bắt được những đôi trai gái không an phận, xử
phạt không chút nương tay.
Ngoại trừ nghỉ trưa và mấy tiếng buổi tối, thời gian
còn lại không cho phép ở trong phòng ngủ, dì quản lý sẽ kiểm tra từng phòng
một, Du Nhiên từng trốn trong chăn cũng bị dì ấy lôi ra, đoạn thời gian đó, một
góc tối nhất trong thư viện luôn để đầy túi ngủ, toàn bộ đều là của những sinh
viên không nhà để về.
Nhưng biến thái nhất là, để chế tạo biểu hiện giả dối
rằng toàn trường đang chăm chỉ học tập, nhóm lãnh đạo quy định mỗi ngày phải
phái ra năm người, học tiếng Anh trên con đường đi bộ trong trường.
Thời gian, là sáu giờ sáng tinh mơ.
Quy định này đối với những kẻ chưa tới giờ chuông reo
chưa rời giường như Du Nhiên mà nói, quả thực là sự hành hạ nơi Địa Ngục.
Ngày đến lượt biểu diễn, Du Nhiên phải nhờ tới mấy cái
đạp của ba người bạn cùng phòng và chiêu liên hoàn điện thoại giết người của
Tiểu Tân mới khiến cô mở được nửa con mắt.
Chỉ bằng nửa con mắt này, cô mộng du rời khỏi giường,
rửa mặt, xuống lầu gặp Tiểu Tân, đi tới đường đi dạo.
Sắc trời mới tờ mờ sáng, những người biểu diễn xung
quanh mắt cũng dính vào với nhau, đọc tiếng Anh như tụng kinh Phật.
Du Nhiên vừa ăn bánh bao Tiểu Tân đưa cho mình, vừa
nhìn sách tiếng Anh, nhưng hai tròng mắt không ngừng lắc lư, chữ tiếng Anh như
có sức sống, không ngừng bay ra khỏi trang giấy.
“Tựa vào lưng tôi đi.” Tiểu Tân tin rằng cứ tiếp tục
thế này, tám chín phần mười là cô sẽ lăn ra đất ngủ.
Du Nhiên nghe lời, vì vậy, Du Nhiên còn buồn ngủ,
trong miệng ngậm bánh bao, đầu dựa vào lưng Tiểu Tân, tia nắng ban mai tỏa
xuống, cảnh sắc vô cùng đẹp.
Nhưng chưa đẹp được bao lâu, Du Nhiên bỗng cảm giác
sống lưng Tiểu Tân có vẻ thẳng lên.
Chỉ nghe người ta nói nửa người dưới của đàn ông thích
dựng lều, sao Tiểu Tân lại