
công trường gần trường học, tiện tay
nhặt một cục sắt.” Du Nhiên lấy từ trong túi xách ra một cục sắt nặng phải đến
năm cân, giơ cao trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát: “Về phần nguyên nhân tôi
đánh cậu, có cần phải nói nữa không?”
Nói xong, Du Nhiên lại giơ cục sắt lên lần nữa, đập về
phía Tiểu Tân, Tiểu Tân cầm chặt lấy tay cô, cố gắng không để hung khí kia nện
lên đầu mình.
Động tác hai người dừng lại ở thế giằng co như vậy.
“Em dựa vào cái gì đòi đánh tôi?!”
“Cậu không xin lỗi, còn chơi trò mất tích, bây giờ còn
tới những nơi bẩn thỉu xấu xa, chơi bời với những kẻ không ra gì này, cậu nói
tôi có nên đánh cậu hay không?”
“Em không phải mẹ tôi, sao phải quản lý tôi nhiều như
vậy?!”
“Tôi không phải mẹ cậu, tôi còn hơn cả mẹ cậu!”
“Bà già họ Lý, bà đi chết đi, không được lợi dụng
tôi!”
“Cái này mà gọi là lợi dụng, vậy cậu nói chuyện tối
hôm đó cậu làm có nên chịu thiên đao vạn quả hay không? Mau xin lỗi!”
“Đừng hòng!”
“Xin lỗi!”
“Cứ mơ đi!”
“Xin lỗi!”
“Có, chết, cũng, không, nói… A!”
Rất bất hạnh, tuy Tiểu Tân đã khống chế tay Du Nhiên,
nhưng quên đề phòng chân của cô, vì vậy, cái chân xinh đẹp của Du Nhiên vừa
khít đặt trên vị trí quan trọng của Tiểu Tân.
Tiểu Tân rên lên một tiếng, chậm rãi khuỵu xuống mặt
đất, môt hôi lạnh ứa ra.
“Hôm nay tôi chỉ dùng năm phần sức, nếu theo tính cách
bình thường của tôi, không một đạp biến cậu thành tàn tật, tôi không mang họ
Lý!” Du Nhiên vỗ vỗ giày, nói có vẻ rất đàn chị: “Xin lỗi thì tạm tha cho cậu
một mạng.”
Tiểu Tân ngẩng đầu lên, có lẽ rất đau, đôi mắt cũng
hồng hồng, nhưng cậu ta cắn răng, nói: “Tôi nói rồi, có chết tôi cũng không xin
lỗi.”
Du Nhiên không nhịn được lại giơ cục sắt nặng năm cân
có lực sát thương không gì sánh được trong tay lên, vô cùng muốn đập bẹp cái
đầu cố chấp của cậu ta, nhưng cục sắt đi được nửa đường bỗng dừng lại.
Trong trò chơi sát thủ còn có thời gian để lại di ngôn
nữa.
“Vì sao không muốn xin lỗi?” Du
Nhiên quyết định mình phải dịu dàng nhã nhặn một chút.
“Không biết.” Nhưng câu trả lời của Tiểu Tân khiến cố
gắng thổi tắt lửa giận vừa rồi của Du Nhiên trở thành vô dụng.
“Nói rõ cho tôi, cái gì gọi là không biết?” Du Nhiên
dùng tay vò mạnh cái đầu Tiểu Tân, thành công phá hủy kiểu tóc của cậu ta.
Có người nói trên thế giới có một loại người, dùng
cách nói thông thường chính là “đầu có thể rơi, máu có thể chảy, kiểu tóc không
thể loạn.”
Mà Tiểu Tân, có lẽ chính là loại người này, bởi vì khi
Du Nhiên làm như vậy, cậu ta đột nhiên nhảy dựng lên, đối mắt lóe ra những tia
sáng Spirax Hume*****, tình
trạng này giống như muốn thiêu cháy Du Nhiên.
****** Tia sáng Spirax Hume:
“Tôi…” Du Nhiên nuốt nước miếng: “Trong túi xách có
lược… Có cần tôi chải cho cậu không?”
Thứ Tiểu Tân muốn không phải lược, sau khi phóng ra
một loạt tia sáng Spirax Hume, Tiểu Tân bỗng nở nụ cười, cười có chút đau khổ:
“Vì sao? Bởi vì tôi biết, nếu thời gian quay trở lại đêm hôm đó, tôi vẫn làm chuyện
tương tự với em. Vì vậy, cho dù tôi xin lỗi, cũng không phải lời xin lỗi thật
lòng.”
Du Nhiên nhìn Tiểu Tân thật cẩn thận, lại nhớ lại miêu
tả của cậu ta về bề ngoài của cô dưới đèn đường, ra một kết luận cuối cùng –
đứa bé cứng đầu cứng cổ này nhất định là đói bụng lâu lắm rồi.
“Thì ra cho dù tôi có làm thế nào cũng không thể biến
thành biển rộng, đặc biệt là dưới sự nổi bật của anh ta, tôi càng giống một đứa
trẻ còn chưa lớn.” Tiểu Tân vẫn không muốn trực tiếp nhắc tới tên của Khuất
Vân.
“Chỉ thua một trò chơi nhàm chán thôi, không có ai coi
là thật cả.” Du Nhiên nói.
“Đúng, tôi cũng nhận ra, tôi thua, em tuyệt đối không
thất vọng. Bởi vì ngay từ đầu, trong lòng em đã nhận định, tôi không thắng được
anh ta.” Tiểu Tân trực tiếp hỏi tới vấn đề trong lòng Du Nhiên: “Thật ra, trong
đôi mắt em, tôi và anh ta trước giờ chưa từng đứng ở cùng một vị trí, đúng
không?”
Du Nhiên không trả lời được, những điều Tiểu Tân nói
không phải không có lý.
Nếu trái tim con người là một cái tủ quần áo, vậy
Khuất Vân vẫn ở ngăn kéo người yêu, còn Tiểu Tân, lại ở trong ngăn kéo bạn tốt,
chưa bao giờ di chuyển.
“Tối hôm đó, tôi chỉ muốn chứng minh một việc – tôi là
đàn ông, giống anh ta, đều là đàn ông.”
“Thế nhưng làm một việc như vậy càng thể hiện sự
trưởng thành của anh ấy, sự trẻ con của cậu.”
“Thế nhưng, Lý Du Nhiên, em căn bản chưa từng cho tôi
bất cứ cơ hội nào!” Tiểu Tân thất bại xen những ngón tay vào trong tóc: “Em
không công bằng với tôi, hiểu không, ngay từ đầu, em đã trục xuất tôi khỏi cuộc
chơi rồi.”
“Đó là bởi vì tôi không muốn mất một người bạn như
cậu.” Du Nhiên nói ra lời nói thật: “Long Tường, tôi rất thích cậu, ở bên cậu
tôi rất vui vẻ. Vì vậy, tôi vẫn ích kỷ cưỡng ép mối quan hệ của chúng ta cố
định ở vị trí bạn bè, bởi vì người yêu là đến rồi lại đi, còn bạn bè, là suốt
một đời.”
“Nhưng em biết không?” Trên gương mặt Long Tường lần
đầu tiên hiện ra vẻ bình tĩ