
.
Mỗi một gốc cây đều cành lá san sát, hợp lại một chỗ,
dưới cái nhìn của Du Nhiên, dường như che khuất cả bầu trời.
Tiểu Tân không cho Du Nhiên nhiều thời gian để suy
nghĩ, lập tức vươn tới, ép hôn cô lần thứ N.
Đối phó với Tiểu Tân, Du Nhiên có đủ tự tin, vì vậy,
ngay từ đầu cô đã không hốt hoảng.
Nhưng sự bình tĩnh như vậy không duy trì được lâu, bởi
vì Du Nhiên cảm giác Tiểu Tân lúc này khác với bình thường.
Toàn thân cậu ta bất giác tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ,
ép buộc, giống như bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều không ngăn được sự tiến công
của cậu ta.
Loại hơi thở này đè chặt lên lục phủ ngũ tạng của Du
Nhiên, khiến cô bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Vội vàng, Du Nhiên muốn giãy ra, nhưng bất kể cô dùng
sức thế nào, giãy dụa thế nào, đều không lay động được Long Tường.
Giãy dụa vô hiệu vừa rồi kích động lòng ham muốn kiềm
chế của phái mạnh, cậu ta dùng một tay khóa chặt hai tay Du Nhiên trên đỉnh
đầu, còn tay kia thò vào từ vạt áo len của Du Nhiên, trực tiếp đáp lên nơi mềm
mại nữ tính của cô.
Tay cậu ta dùng rất nhiều sức, giống như một con báo
cắn chặt cổ họng con mồi, hút lấy dòng máu mới mẻ, ngọt lành.
Trong giờ khắc này, Du Nhiên hoàn toàn không có một
chút lực phản kháng, thậm chí còn bắt đầu run lên.
Nhưng đây chưa phải điều Long Tường muốn, chỉ thế này
không đủ thỏa mãn cậu ta.
Cậu ta nhấc cái váy dài đến đầu gối của Du Nhiên lên,
ép buộc cô giơ lên một chân, còn bàn tay, thô bạo lướt qua làn da mềm mại của
cô, kéo xuống lớp phòng vệ cuối cùng.
Cảm giác đột nhiên lạnh lạnh dưới thân khiến Du Nhiên
mở to mắt, cô nhìn thẳng vào Long Tường, nhưng trong mắt cậu ta, cô không nhìn
thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Tại một giây đó, Du Nhiên cảm thấy người con trai
trước mặt này đối với cô là hoàn toàn, hoàn toàn xa lạ.
Trái tim Du Nhiên rơi xuống đất, lăn mấy vòng, sau đó
tan thành bụi.
Cô nghĩ, lúc này, mình đi đời rồi.
Ngay lúc Long Tường gần như thực hiện được hành động
sai trái, bỗng những tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Trong rừng có rất nhiều lá khô, đôi giày kia giẫm nát
thi thể của những tán lá khô, tiếng động lạnh lẽo và tức giận.
Ngay sau đó, một tiếng động trầm trầm mạnh mẽ vang lên
ngay bên tai Du Nhiên.
Đồng thời, Du Nhiên nghe thấy Long Tường rên lên một
tiếng, tiếp đó, tất cả gông cùm trên người cô đều biến mất.
Du Nhiên không còn sức lực, cứ thế trượt theo thân
cây, ngồi xổm lên đám lá khô, cô dùng đôi tay ôm lấy chính mình, đây là sự
phòng vệ yếu ớt duy nhất mà cô có thể làm được.
“Ngoan, đứng lên, mặt đất rất lạnh.” Giọng nói của
Khuất Vân chậm rãi chảy vào tai cô, thanh tịnh như nước suối, rửa đi hết sợ
hãi.
Một đôi tay kéo Du Nhiên lên, một chiếc áo khoác mang
nhiệt độ cơ thể trùm lên người cô, sau đó, Du Nhiên được bế lên, lơ lửng trong
không trung.
Từng bước một, anh ôm cô ra khỏi rừng cây.
Du Nhiên khẽ ngẩng đầu, ánh trăng lạnh lùng âm u lướt
qua gương mặt Khuất Vân như từng sợ chỉ, lướt qua đôi mắt xinh đẹp, hơi thờ ơ
của anh, lướt qua cái mũi cao thẳng thanh tú của anh, lướt qua đôi môi đang…
mím chặt của anh.
Mỗi khi gặp phải chuyện gì đáng sợ, ký ức của Du Nhiên
lại đánh mất trong nháy mắt, cô đã quên mình về tới nhà Khuất Vân thế nào,
nhưng cảnh vật quen thuộc trước mắt không ngừng nói cho cô biết sự thật này.
Sô pha mềm mại, chiếc thảm từng nằm rất nhiều lần,
trên bàn uống nước là một đôi cốc sứ đầy màu sắc mà cô đã mua, cũng có một loạt
kỷ niệm đột nhiên ùa về.
Du Nhiên ấn tượng sâu nhất một cảnh tượng, đó là cô
ngồi trên thảm, ngồi xổm, tỉ mỉ đếm số lông mi của Khuất Vân đang nằm ngủ trên
sô pha.
Mí mắt bên trái có 136 sợi, mí mắt bên phải có 141
sợi.
Đếm đến mức xương sống, thắt lưng đau nhức, mắt nở
hoa, nhưng tuyệt đối không cảm thấy buồn chán, ngược lại còn cảm thấy một niềm
vui không biết tên, giống như có thể hiểu thêm một chút về Khuất Vân.
Nghĩ đến đây, bản thân cô lúc đó đã yêu anh biết bao
nhiêu.
Trong khi tâm tư còn đang bay lượn, một chiếc áo khoác
len khoác lên vai cô, mang tới một cảm giác ấm áp.
Sau đó, một cốc cà phê nóng chạm vào mặt cô.
“Hương vani em thích nhất.” Khuất Vân nói.
Du Nhiên nhận lấy, uống từng ngụm, chất lỏng ấm áp
chảy vào bụng cô, trái tim cũng an ổn hơn rất nhiều.
Khi uống xong, cốc cà phê vẫn còn vương lại hơi ấm, Du
Nhiên cầm trong lòng bàn tay, xoay tròn nhìn xem.
Phía trên in một tấm hình hoạt hình, một cậu bé, một
cô bé, sóng vai ngồi dưới cây đào, trên bầu trời cũng có một trái tim màu hồng
đào.
Phong cách trầm ổn của căn nhà này hoàn toàn không phù
hợp với những thứ Du Nhiên đòi mua, lúc đó, rất nhiều lần Khuất Vân từng uy
hiếp sẽ ném tất cả ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, thứ phải ra ngoài lại
là Du Nhiên.
Đang cảm thán, áo len bỗng bị Khuất Vân vén lên từ
phía sau, Du Nhiên giật mình định nhảy lên lại bị Khuất Vân ấn xuống.
“Trên lưng có vết thương, không xử lý, sẽ nhiễm
trùng.”
Lúc này Du Nhiên mới nhớ lại, vừa rồi khi trượt xuống
đất, sau lưng quả thật bị vỏ cây thô ráp làm bị thương.
Nơi bị thương trên lưng cách bộ phậ