
t.
“Em sẽ đi tìm cậu ta sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi, anh ta
nhìn cô, ánh mắt khiến người ta rất khó đoán biết.
“Không.” Du Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Anh ấy đã bắt đầu
một cuộc sống mới, hơn nữa anh ấy đã bỏ cuộc với em rồi.”
Khi cô nghĩ thông suốt, bọn họ đã bỏ lỡ nhau.
Chuyện đời luôn là như vậy.
Du Nhiên vẫn luôn nghĩ rằng, ba cuộc tình này của cô,
anh em, thầy trò, chị em, không thành công là vì chúng quá lệch lạc. Nhưng nghĩ
kỹ lại, tất cả chỉ vì cô quá cố chấp.
Điều cuối cùng cô muốn chính là một người yêu cô, và
cô cũng yêu người đó.
Từ chối Cổ Thừa Viễn, là vì cô không còn yêu anh ta.
Từ chối Tiểu Tân, là vì cô chưa bao giờ yêu cậu ta.
Từ chối Khuất Vân, lúc mới đầu là vì không xác định
anh có yêu cô hay không, sau đó, cô lại không xác định mình còn yêu anh hay
không.
“Có lẽ, em còn chưa gặp được người thật sự dành cho
mình, nhưng không sao, em sẽ đợi.” Du Nhiên cười khẽ: “Yêu đương lâu như vậy
rồi, em có chút mệt mỏi, đã đến lúc nên dời sức lực sang công việc rồi.”
“Em sẽ không yêu anh lần nữa, là ý này phải không?” Cổ
Thừa Viễn hỏi, đôi mắt anh ta dưới ánh đèn có vẻ đen và sâu không đáy.
“Đúng vậy.” Du Nhiên quyết định nói rõ: “Tình cảm nam
nữ, em không thể cho anh nữa, mà sẽ làm em gái anh, sẽ ở bên anh những lúc anh
cần… Xin lỗi, đây là chuyện duy nhất em có thể làm được.”
Vì chính mình, vì người khác, cô sẽ không bao giờ làm
bừa nữa.
Sau khi biết rõ chính mình muốn gì, tiếp đó chính là
kiên trì, cho dù cuối cùng không đạt được gì cũng không thể làm bản thân thất
vọng.
Ngày hôm đó, Cổ Thừa Viễn cũng không có vẻ gì khác
thường, vô cùng bình tĩnh, giống như một hình ảnh phản chiếu của ánh trăng lạnh
lẽo như từ trước tới giờ.
Cuối cùng, anh ta nói: “Chỉ cần anh cần em, bất kể lúc
nào, em sẽ tới sao?”
“Đúng vậy.” Du Nhiên hứa hẹn như vậy.
Cổ Thừa Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
Cứ như thế, mọi chuyện dường như đã được giải quyết.
Du Nhiên lại trở về với những ngày điên đảo ngày đêm,
vùi đầu đọc sách, vùi đầu ngủ, tâm trạng vô cùng thoải mái, ngay cả buổi tối
nằm mơ cũng thấy cậu bé Hồ Lô đánh nhau với siêu nhân điện quang.
So với cậu bé Hồ Lô và siêu nhân điện quang trước đây
thì những giấc mơ này cao thượng hơn gấp bội.
Quan hệ giữa Cổ Thừa Viễn và gia đình cô cũng trở về
như lúc ban đầu, giống như người một nhà.
Thì ra con người có thể thay đổi, Du Nhiên quyết định
phải thay đổi chính mình, giữ vững lập trường, tranh thủ gia nhập Đảng, cố gắng
làm một chiến sĩ đắc lực của chủ tịch Mao.
Mùa hè này xảy ra quá nhiều chuyện, vì vậy Du Nhiên
cảm thấy nó qua đặc biệt nhanh, chưa được bao nhiêu ngày trăng mọc đã là khai
giảng.
Đúng lúc này, trong một buổi tụ tập của công ty, Lý
Minh Vũ rút được giải nhất – chuyến du lịch cho hai người tới Quế Lâm.
Nhìn hai ông bà già vô cùng hứng chí sắm sửa hành lý,
Du Nhiên giận đến nghiến răng nghiến lợi – chuyện này rõ ràng là kỳ thị kết
tinh tình yêu là cô đây.
Rưng rưng vẫy tay nhỏ tiễn bố mẹ đi, Du Nhiên cuộn
tròn trên sô pha, dùng cái thìa lớn xúc kem, chuẩn bị luyện tiên.
Không phải luyện thành tiên nữ, mà luyện thành Thiên
Bồng Nguyên Soái.
Đang vui vẻ biến đổi, Cổ Thừa Viễn gọi điện tới rủ cô
ra ngoài ăn, sau khi nghe giọng nói uể oải của cô, hỏi ra chuyện, hiểu ngay
được suy nghĩ của cô, lập tức hạ lệnh cô đi sửa soạn hành lý, cùng anh ta tới
Quế Lâm khiến Lý Minh Vũ và Bạch Linh ngạc nhiên một phen.
Du Nhiên nhảy cẫng lên, làm theo ngay, thu dọn xong
xuôi, khóa kỹ cửa, cô xuống dưới lầu chờ Cổ Thừa Viễn.
Không lâu sau, Cổ Thừa Viễn tới, Du Nhiên mang theo
hành lý lên xe.
Trên đường đi, Du Nhiên loay hoay xử lý cái máy ảnh
không biết vì sao lại trục trặc của mình, thuận miệng hỏi: “Anh lấy vé máy bay
chưa?... Coi như em chưa hỏi đi, việc anh làm, em luôn luôn yên tâm.”
“Em tin tưởng anh như vậy?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
Đây hẳn là một câu nói đùa nhưng lại thiếu sự hài
hước.
Chỉ là, toàn bộ sự chú ý của Du Nhiên đều đặt trên cái
máy ảnh: “Nếu anh mà cũng có sai sót thì thật sự không còn gì để nói nữa rồi.”
“Trong lòng em, anh tốt đến vậy sao?” Cổ Thừa Viễn
hỏi.
“Đương nhiên.” Du Nhiên cầm máy ảnh, đưa lưng về phía
anh ta, vội vàng quay ra chụp cảnh vật ngoài cửa sổ.
Phía sau truyền tới giọng nói của Cổ Thừa Viễn, giọng
nói đó nhạt đến mức gần như xa cách: “Nếu vậy, vì sao không thể tiếp nhận anh?”
Giống như tia lửa điện lóe lên khi chạm vào dây điện,
Du Nhiên chậm rãi buông máy ảnh xuống, nhẹ giọng nói: “Không phải chúng ta đã
nói sẽ không nhắc tới chuyện này nữa sao?”
“Đúng là đã hứa như thế, chỉ là…” Khuôn mặt Cổ Thừa
Viễn giống như được mạ một lớp kim loại màu ấm, nhưng đôi mắt lại là màu lạnh:
“Giờ là lúc nên nhắc tới chuyện đó.”
Trực giác nói cho Du Nhiên biết có điều gì đó khác
thường, ngay lúc này, di động trong túi xách vang lên.
Cô cúi đầu, không dám nhận – trên màn hình là dãy số
của Khuất Vân – Du Nhiên không cố gắng nhớ nhưng khó có thể quên được dãy số
này.
Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, Du Nhiên nghe
máy.
Không có gì phải né tránh, cô nghĩ như vậy.
Đồng thời, quả t