
ầm lấy cái cốc ở bên trên, đập mạnh xuống đất.
Cốc trà lập tức nát thành từng mảnh nhỏ sắc nhọn,
không đợi Cổ Thừa Viễn kịp phản ứng, Du Nhiên trực tiếp cầm lấy một mảnh vỡ,
không chút do dự cắt thẳng xuống động mạnh trên cổ tay.
Không ngừng lại một chút, liên tiếp bốn năm vết cắt,
động tác đó giống như cổ tay kia không phải của cô.
Máu tìm được đường đến với tự do, sau đó tiếp tục chạy
theo đường dẫn, chảy ra ngoài, buông mình xuống mặt đất, giống như một hồ nước
bằng máu nho nhỏ.
Nếu phải tàn nhẫn, cô cũng có thể.
Chẳng phải giữ mình vì ai, chỉ là, nếu thật sự có con,
như vậy cũng tương đương một bi kịch khác lại bắt đầu.
Du Nhiên không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra, vì
vây, cô dùng mảnh vỡ này để ngăn cản bi kịch.
Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm trong lúc này.
Cổ Thừa Viễn xông tới giật lấy mảnh sứ vỡ kia, nhưng
cổ tay Du Nhiên đã bị thương nghiêm trọng.
“Xem ra, so với cái chết, anh còn đáng sợ hơn, phải
không?” Đôi mắt Cổ Thừa Viễn giống như đất Địa Ngục, đen một cách tinh khiết,
mang theo lửa đỏ.
Du Nhiên đau đến mức mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng
khóe miệng vẫn cười: “Khó khăn lắm mới được sống một lần, sao có thể để nửa đời
sau của mình đau khổ?”
Thật ra, Du Nhiên đang đánh cuộc, cô đánh cuộc Cổ Thừa
Viễn sẽ không mở mắt nhìn cô chết, anh ta chắc chắn sẽ đưa cô tới bệnh viện,
đến lúc đó, cô có thể cầu cứu người bên ngoài.
Nhưng điều Du Nhiên không ngờ đến là, Cổ Thừa Viễn bế
cô vào một phòng ngủ rất lớn, sau đó, dùng một cuộc điện thoại để gọi bác sĩ tư
nhân của anh ta tới.
Bác sĩ cẩn thận chẩn đoán, xác định mấy vết cắt của Du
Nhiên không ảnh hưởng đến dây thần kinh và dây chằng, sau đó gây tê và khâu vết
thương, để lại thuốc rồi định bỏ đi.
Lúc này, trong mắt Du Nhiên, bác sĩ này là một cái du
thuyền xa hoa giữa biển rộng, đời nào cô chịu buông tay?
Vội vàng, Du Nhiên dùng một bàn tay khác không bị
thương bắt được một cánh tay của cái du thuyền xa hoa kia, suýt chút nữa còn
đâm cả móng tay vào: “Bác sĩ, mau báo cảnh sát, hắn ta là biến thái, là bệnh
nhân tâm thần, hắn ta bắt cóc tôi, còn nhốt tôi ở đây!”
Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã truyền tới
giọng nói không nhanh không chậm của Cổ Thừa Viễn: “Người anh gọi tới, em nghĩ
anh ta sẽ giúp em sao?”
Du Nhiên tập trung nhìn, quả nhiên, bác sĩ kia mỉm
cười tách những ngón tay của cô ra.
Ngay lập tức, trong cảm nhận của Du Nhiên, bác sĩ từ
một cái du thuyền xa hoa trực tiếp biến thành con tàu Titanic trong ba mươi
phút cuối cùng của bộ phim.
Nhưng trợn mắt nhìn tên bác sĩ kia bỏ đi không phải
cách làm của Du Nhiên.
Vì vậy, cô dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cái
đèn bàn, ném thẳng vào sau gáy anh ta.
Con tàu Titanic thấy chết không cứu rách da, chảy máu.
Sau khi đuổi bác sĩ đi, Cổ Thừa Viễn chậm rãi đi tới
trước mặt Du Nhiên, cái chuông cảnh báo trong lòng Du Nhiên liên tục rung lên,
vội vàng lùi về sau.
“Anh đáng sợ đến vậy sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đúng vậy.” Câu trả lời của Du Nhiên không một chút do
dự.
“Anh chỉ muốn ở bên em, Du Nhiên.” Cổ Thừa Viễn nói.
“Đúng vậy, chỉ là muốn. Anh chỉ muốn trả thù, vì vậy
mới tàn nhẫn bỏ rơi tôi trong sinh nhật mười tám tuổi của tôi; anh chỉ muốn
không còn cô đơn, vì vậy anh mới không để ý đến cảm nhận của tôi, ép buộc tôi
phải ở bên anh; anh chỉ muốn đạt được mục đích, vì vậy hạnh phúc của những
người khác đều không quan trọng… Tôi thông cảm với những gì anh phải chịu khi
còn bé, tôi cũng cảm thấy có lỗi vì những tổn thương tôi đã gây ra cho anh khi
còn nhỏ, nhưng, những điều này không thể trở thành liều thuốc để tha thứ cho
tất cả những hành vi của anh. Cổ Thừa Viễn, tôi không nợ anh gì cả, anh không
thể níu kéo tương lai của tôi, anh không có cái quyền ấy.”
Đôi môi Du Nhiên tái nhợt vì mất máu, màu sắc tái nhợt
đó như những tia sáng gai mắt, đâm vào trong mắt Cổ Thừa Viễn.
Để lại là đau đớn, nhổ đi, vẫn là đau đớn.
“Lúc này, trong lòng em, anh nhất định đáng sợ như
cương thi phải không?” Anh ta hỏi.
Du Nhiên không chút nể mặt: “Không, còn đáng sợ hơn
thế.”
Nghe vậy, khóe miệng Cổ Thừa Viễn khẽ nhếch lên, anh
ta nở nụ cười, chỉ là, âm thanh đó lại giống một tiếng nức nở: “Thế nhưng, Du
Nhiên, em vĩnh viễn sẽ không biết, bản thân em quan trọng với anh đến nhường
nào. Tuổi thơ của em là thứ anh vẫn luôn hướng tới, ở bên em, anh sẽ cảm nhận
được loại hạnh phúc này, cho dù chỉ là một chút hương thơm cũng tốt, có thể
ngửi được nó, đối với anh, đã là đủ rồi.”
Nói xong, Cổ Thừa Viễn nhào về phía cô.
Nhưng Du Nhiên lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác, thân
thể lập tức co lại, sau đó kéo đứt băng vải trên tay, nhẫn tâm kéo nứt vết
thương, máu chảy ra.
“Buông tay!” Du Nhiên gầm nhẹ: “Nếu không tôi sẽ chết
ở đây!!!”
“Buông tay?” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng nhắc lại những lời
này: “Một lần buông tay, anh đã mất em tròn bốn năm, lúc này, anh không thể nào
buông tay nữa.”
Nói xong, anh ta cầm lấy chiếc kéo để cắt băng vải,
nhanh chóng cắt lên tay mình một đường.
Màu đỏ Du Nhiên quen thuộc từ mạch máu Cổ Thừa Viễn
tuôn ra.