Disneyland 1972 Love the old s
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325851

Bình chọn: 9.00/10/585 lượt.

tôi đến bệnh viện đã

là may cho em rồi.” Khuất Vân giơ cái chân thạch cao của anh lên.

Du Nhiên có thể tưởng tượng được trận chiến ấy nhất

định vô cùng oanh liệt.

Suy nghĩ tiếp tục quay ngược về trước, Du Nhiên phát

hiện ra rất nhiều nghi vấn.

“Làm thế nào anh phát hiện những việc Cổ Thừa Viễn đã

làm?”

“Theo sự hiểu biết của tôi, Cổ Thừa Viễn tuyệt đối

không tỏ ra yếu đuối như thế, cậu ta không phải loại người như vậy, về chuyện

này, nhất định có điều gì đó không bình thường. Cậu ta liên tục tỏ vẻ yếu ớt,

khiến em không đề phòng, nếu tôi không có hành động gì, đầu óc em chắc chắn sẽ

chọn sai đường, làm sai chuyện. Vì vậy tôi tạm thời rời đi, tránh khỏi sự chú ý

của cậu ta, trong khoảng thời gian đó ngầm điều tra rõ mọi chuyện. Thật ra, tất

cả mọi chuyện cậu ta đã lên kế hoạch rất tốt. Ngay từ đầu tháng Năm, Cổ Chí đã

kiểm tra ra bệnh của ông ta, ông ta khép nép cầu cứu Cổ Thừa Viễn, sau khi chịu

đủ loại sỉ nhục, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng đồng ý cắt gan cứu ông ta một

mạng, nhưng điều kiện chính là phải liên hợp diễn một vở kịch trước mặt em,

khiến em áy náy, nhẹ dạ, cuối cùng bước xuống vũng bùn.”

“Nói vậy, anh nói từ bỏ em chỉ là một viên đạn khói

thôi hả?” Du Nhiên nhỏ giọng nói: “Cổ Thừa viễn nói, anh và một cô con gái của

cán bộ cấp cao xem mặt thành công, đang cầm tay, sóng vai rảo bước trên con

đường tiến tới hôn nhân… Cô gái đó, không có thật đấy chứ?”

“Gần đây tôi mới phát hiện, đeo kính không số cũng có

thể khiến mắt có vấn đề.” Khuất Vân bỗng chen vào một câu không đầu không đuôi.

“Mắt anh có vấn đề gì à?” Du Nhiên vươn tay vẫy vẫy

trước mặt anh.

“Nếu không có vấn đề, vì sao mỗi lần nhìn em tôi lại

có ý nghĩ không phải em thì không được?” Đôi mắt Khuất Vân đen như mực, sáng

quắc nhìn cô.

Du Nhiên cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường,

nhưng cuối cùng khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười.

Phải thừa nhận, lời này khiến trong lòng cô cảm thấy

vô cùng hưởng thụ.

“Hơn nữa, tôi cũng là một người rất giữ chữ tín, người

nào đó đã hứa với tôi rằng cô ấy sẽ trở về, tôi nhất định phải chờ cô ấy.”

Khuất Vân hướng đôi mắt đẹp lên, trong đó là màu của nắng.

Em thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cho dù rời đi

một thời gian nhưng sẽ quay về.

Du Nhiên nhớ chính cô đã nói ra lời thề này trong sự

tính toán của Khuất Vân.

“Lần này, là lỗi của tôi, chọc giận em rời khỏi tôi,

chờ lâu một chút cũng đúng thôi.” Ngón tay Khuất Vân di chuyển trên lớp băng

của Du Nhiên.

Đầu ngón tay anh thật ấm áp.

Du Nhiên biết, Khuất Vân là một tấm vải đen giữa mùa

hè, nhìn có vẻ lạnh nhưng lại hấp thụ nhiệt độ của ánh mặt trời tươi đẹp, nếu

thật sự được anh ôm, toàn thân sẽ thật ấm áp.

“Du Nhiên, em nói xem có đúng không?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên giương mắt, nhìn anh.

Đôi môi anh, có độ dày vừa đúng, cánh môi căng mọng bị

một sức lực nào đó làm cho khẽ mím lại, giống như đang chờ đợi một lời tuyên án

nào đó.

Lời tuyên án đến từ phía cô.

Thế nhưng, còn gì để nói đây?

Trong thời khắc nguy cấp nhất, cô gọi tên anh, điều đó

đã nói rõ tất cả.

Trải qua rất nhiều chuyện, điều gì đó vẫn bế tắc trong

lòng Du Nhiên không biết đã tan biến từ lúc nào.

Còn tránh né cái gì, còn tranh đấu cái gì, còn cố chấp

cái gì, còn che giấu cái gì.

Cô còn yêu anh, còn chú ý tới những tổn thương của

anh, chỉ là quá yêu, chỉ là vẫn đang yêu.

Tuy khởi đầu của câu chuyện rất khó chịu, nhưng kết

cục lại là những lời “không phải em thì không được”, điều này quan trọng hơn

bất cứ thứ gì khác.

Bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, đều là những

đứa trẻ có lập trường chính trị đúng đắn, có cùng một loại tôn giáo tín ngưỡng,

ủng hộ cùng một đất nước, yêu sạch sẽ, thích vệ sinh, đạo đức, trí tuệ, thể

chất, thẩm mỹ, lao động đều phát triển đầy đủ, kết hợp lại với nhau, tuyệt đối

là chuyện tốt của chế độ xã hội chủ nghĩa, kiến thiết văn minh tinh thần và văn

minh vật chất, làm rạng rỡ, thêm vinh dự cho tổ quốc.

Quan trọng hơn cả là anh yêu cô, hơn nữa, cô cũng yêu

anh.

Khó khăn lắm mới được sống một lần, thì cứ mặt dày,

quên hết tiền duyên chuyện cũ, vứt bỏ tự tôn, liều lĩnh khí thế yêu một lần,

như thế cũng không có gì không thể.

Nhưng trước khi nói ra câu nói kia, Du Nhiên vẫn phải

hỏi mấy vấn đề trước,

“Sau này, anh còn tự nhiên bày vẻ mặt mẹ kế ra cho em

nhìn nữa không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, anh có còn chuyện gì cũng giấu em nữa

không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, anh có còn phạt em rửa bát, lau nhà vì em

lén nhìn trai đẹp nữa không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, nếu trong nhà chỉ còn một gói mì thịt bò cà

chua, anh có còn tranh với em nữa không?”

Lần này, Khuất Vân im lặng.

Nước mắt trên mặt Du Nhiên chảy ra như mì sợi, thì ra

đến cuối cùng, địa vị của cô trong cảm nhận của anh vẫn không bằng một gói mỳ

ăn liền, mọi người nói xem khổ khổ sở sở xoắn xuýt hơn hai mươi vạn chữ còn có

nghĩa lý gì nữa?

Đang khóc hứng trí, Khuất Vân bỗng ngồi lên giường

bệnh của cô, sau đó, thành thạo hôn lên môi cô, cái lưỡi trơn mịn lượn một vòng

trong miệng cô.

“Sẽ khô