
– hai người đều
thật đê tiện, tuy ở bên nhau là không ngừng tranh chấp, nhưng không ai có thể
rời khỏi nhau được.
Vì vậy, nếu muốn kéo bọn họ rời khỏi nhau là rất khó,
rất khó.
Cổ Thừa Viễn ở phía sau đã tỉnh ngộ hay còn cố chấp,
vẫn đứng yên hay đã tức giận bỏ đi, bọn họ không quan tâm nữa.
Bởi vì tầm nhìn của cô quá hẹp, chỉ chứa được Khuất
Vân.
Đi tới dưới giàn nho, nhìn những bóng râm vỡ vụn rơi
trên gương mặt tuấn tú của Khuất Vân, cô như mở cờ trong bụng – cái mũi ơi là
cái mũi, đôi mắt ơi là đôi mắt, cái miệng ơi là cái miệng.
Cô đi tới, vươn tay nhéo gương mặt anh, còn Khuất Vân
nắm lấy tay cô.
Ngẩng đầu, trong đôi mắt anh hấp thu đầy cái lạnh của
bóng râm.
“Anh nên sửa lại cái tính này đi, sao có thể động một
cái là lại xị mặt cho em nhìn, đừng quên tình trạng hiện giờ của anh, hổ xuống
đồng bằng bị chó khinh, cẩn thận em ném cả anh lẫn cái xe lăn xuống hồ đấy!” Du
Nhiên thừa dịp Khuất Vân còn ở trong trạng thái thương tật, lực sát thương có
hạn, vội vàng tàn nhẫn dọa vài câu.
Nhưng một câu nói nhẹ nhàng bay ra từ môi Khuất Vân
khiến cô hoàn toàn mềm nhũn: “Nghe nói, em muốn vượt tường?”
Thì ra vẫn nghe thấy được, Du Nhiên bắt đầu nghi ngờ
không biết Khuất Vân có phải bé hai trong mấy cậu bé Hồ Lô hay không.
Không có thời gian kiểm tra DNA, Du Nhiên vội vàng
giải thích: “Chỉ là đùa thôi, nhìn đôi chân ngắn này của em, trèo đi đâu được?”
“Có thể dùng thang mà.” Khuất Vân đề nghị.
“Có thể à?” Du Nhiên mừng húm thốt ra.
Khuất Vân cong khóe miệng thành một nụ cười, bầu trời
đột nhiên đổ mưa hoa đào: “Đương nhiên có thể… Nhưng, chờ em trèo lên tường rồi,
tôi sẽ hất cái thang ra, nhìn em nhảy xuống ngã chết.”
Nhìn gương mặt đẹp đến đáng ghét kia, nghe lời nói
hung ác kia, Du Nhiên nước mắt chảy thành sông.
Dính phải loại dâm dê đê tiện này, cô sẽ bị ép tới mức
ngay cả bã cũng không còn.
Đợi khi vết thương chuyển biến tốt đẹp, hai người lập
tức trở về trường.
Trước khi bước vào phòng ngủ, Du Nhiên đã thấp thỏm
trong lòng, chỉ sợ mấy cô nàng cùng phòng bắn ánh mắt nghi ngờ về phía mình,
ngữ điệu tò mò dò hỏi: “Lý Du Nhiên, hôm nay thành thật khai báo đi, cậu và
thầy Khuất của chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết?”
Nhưng cô đã lo lắng quá nhiều, mấy cô nàng cùng phòng
căn bản không hề liên hệ cô và Khuất Vân với nhau.
Phải nói là, toàn trường không hề liên tưởng rằng cô
và Khuất Vân đã ở cùng nhau.
Cuối cùng, ngược lại là Du Nhiên không nhịn được dụ
bọn họ nghĩ theo hướng này: “Tớ và thầy Khuất đồng thời xin nghỉ, các cậu không
cảm thấy có gì không bình thường sao?”
“Hai người có thể có cái gì không bình thường?” Bạn
cùng phòng hỏi ngược lại.
“Ví dụ như, có thể trong khoảng thời gian này, tớ với
thầy ấy đã ở cùng một chỗ chẳng hạn?” Du Nhiên nói.
Kết quả của những lời này là một trận cười vang.
Buổi tối, khi kể chuyện này với Khuất Vân, anh chỉ nhàn
nhạt đáp lại một câu: “Tự rước lấy nhục.”
Sau đó, anh tiếp tục cắm đầu vào máy tính soạn giáo
án.
Du Nhiên phiền muộn nuốt hết cả hộp sô cô la.
Khi trở về trường, Khuất Vân lập tức đề nghị Du Nhiên
chuyển tới nhà anh ở, nhưng Du Nhiên tuân theo nguyên tắc khoảng cách tạo nên
cái đẹp, vì vậy kiên quyết từ chối.
Nhưng vì đã là năm thứ tư, bạn cùng phòng đều đã tìm
thấy nơi để thực tập, tất cả lục tục chuyển ra ngoài, ban đêm ngủ một mình cũng
sợ, Du Nhiên đành phải vứt bỏ nguyên tắc, chính thức bí mật sống chung với
Khuất Vân.
Buổi tối đầu tiên chuyển đến, Du Nhiên đã hiểu ra một
chân lý: nghìn vạn lần không nên tới gần một con sói bị bỏ đói.
Du Nhiên cảm thấy mình như một miếng thịt, đầu tiên là
bị rửa sạch, xé giấy gói, nắm gọn trên thớt.
Sau đó, môi và lưỡi Khuất Vân biến thành con dao, băm
cô thành thịt vụn.
Tiếp đó, bàn tay Khuất Vân nhào nắn đống thịt vụn là
cô thành một cục thịt.
Cuối cùng là nuốt vào bụng.
Đúng là máy bay chiến đấu trong đám cầm thú, là Vip
trong đám sắc ma.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Du Nhiên cảm thấy từng
khớp xương của mình đã rời ra, nhìn sang Khuất Vân được ăn no nên ngủ say không
biết gì ở bên cạnh, Du Nhiên giận đến ngứa răng, nhào tới, gào một tiếng rồi
cắn mạnh lên cánh tay anh.
Không đáng, thật sự không đáng.
Cánh tay Khuất Vân chỉ có bắp thịt và xương, khiến
răng cô đau nhức.
Quan trọng hơn là, hành động này khiến con sói giật
mình tỉnh giấc, vì vậy, cô lập lại quá trình từ thịt tới thịt vụn tới cục thịt.
Vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được mà kháng nghị: “Thế
này chẳng phải quá đói khát hay sao?”
“Điều này chứng minh sự trung trinh của tôi đối với
em, trong khoảng thời gian em không có ở đây, tôi thật thuần khiết. Mặt khác…”
“Mặt khác gì?”
“Mặt khác, làm vậy cũng có thể khiến em không còn sức
để trèo tường nữa.”
Xem ra câu nói vượt tường thuận miệng nói ra kia đã bị
Khuất Vân ghi hận cả đời.
Nghĩ đến chuyện này, Du nhiên khóc hết nước mắt, khóc
hết nước mắt nha.
Học kỳ năm thứ tư cơ bản là thời gian thực tập, Du
Nhiên một lòng một dạ muốn thi nghiên cứu sinh, Khuất Vân lập tứ