
tức là bố của Khuất Vân,
đang phơi quần áo.
Du Nhiên cảm thấy thật khó hiểu.
Tuy bố của Khuất Vân rất hay bị ức hiếp, nhưng dù sao
ông ấy cũng là hiệu trưởng, là người tùy tiện mời người ta ăn cơm, số tiền cho
bữa cơm đó có thể ngang với tiền học phí bốn năm của cô, vì sao lại lưu lạc đến
mức phải đi phơi quần áo thế này?
Khuất Vân chủ động giải thích cho Du Nhiên: “Tất cả
việc nhà đều do ông ấy làm.”
“Chẳng lẽ vì không nỡ thuê giúp việc?” Du Nhiên nghi
hoặc hỏi.
“Nếu có giúp việc, vậy ở nhà, ông ấy càng không cần
phải tồn tại nữa.” Khuất Vân bất hiếu đáp.
Du Nhiên nhìn về phía vật thể hình cầu đang cố gắng
nhảy lên nhảy xuống phơi quần áo kia rồi thở dài.
Hiệu trưởng lúc này nhất định rất hối hận ngày đó đã
ném đi cuống rốn mà không phải Khuất Vân, nuôi dưỡng cũng không phải cuống rốn
mà là Khuất Vân.
Tiếng thở dài kia còn chưa dứt, hiệu trưởng đã mẫn cảm
quay đầu lại, nhìn thấy Du Nhiên, lông mày lập tức rũ xuống như một con sâu vừa
mới tắt thở: “Bạn Lý Du Nhiên à bạn Lý Du Nhiên, tôi thật sự đã nhìn nhầm bạn
rồi, vì sao chưa được mấy tháng mà bạn đã bị thằng nhãi kia tóm về rồi? Sao
không tiếp tục dằn vặt nó nữa đi?”
“Đã dằn vặt đến mức tay bị thương, dạ dày xuất huyết,
gãy chân, còn phải thế nào nữa ạ?” Du Nhiên cảm thấy mình đã hoàn thành xuất
sắc nhiệm vụ rồi.
“Bị thương ngoài da thì có là gì, xu hướng bây giờ là
phải ngược tâm. Khiến nó nằm thẳng trong ổ chăn một tháng, cả ngày đần độn,
không ăn không ngủ, khi thì nói năng lảm nhảm, nửa đêm cười điên cuồng, thế mới
gọi là dằn vặt chứ.” Hiệu trưởng truyền dạy kinh nghiệm, giải thích nghi hoặc.
“Vâng, cháu sẽ cố gắng.” Du Nhiên nắm chặt tay, trên
mặt là vẻ kiên định như “xin Đảng và nhân dân chờ đợi tin tức tốt của tôi”.
“Cố gắng lên, tôi đặt niềm tin vào bạn.” Hiệu trưởng
lại trở về gương mặt tươi cười, cười đến mức suýt chút nữa lòi cả nhân bánh bao
ra ngoài.
Đang lúc hai người đang nắm tay nói chuyện vui vẻ,
chìm đắm trong bầu không khí tương tai tốt đẹp của Đảng Cộng Sản, Du Nhiên bỗng
nghe thấy một tiếng “tinh” quen thuộc.
Quái lạ, hôm nay Khuất Vân không đeo kính, sao còn
nghe thấy tiếng động này?
Du Nhiên cho ra hai kết luận.
Thứ nhất là cô nghe nhầm, thứ hai là công lực của
Khuất Vân đã lên tới một trình độ mới.
Ngay sau đó, Du Nhiên bị Khuất Vân túm cổ vào nhà.
Trong phòng khách, Du Nhiên gặp được mẹ của Khuất Vân.
Đẹp là đương nhiên, không cần phải nói rồi, dù sao
gien bánh bao của hiệu trưởng mà có thể sinh ra được nhân vật như Khuất Vân thì
gien của mẹ anh nhất định phải rất hoàn mỹ, rất lớn mạnh mới được.
Hôm nay nhìn thấy, Du Nhiên phát hiện quả nhiên cô
không phải thất vọng.
Mẹ Khuất Vân không chỉ có đẹp, mà còn đẹp đến mức vô
cùng khí thế, có lẽ vì xuất thân từ gia đình quân nhân, từng cử chỉ hành động
vừa có vẻ quyến rũ mà người phụ nữ nên có, vừa có vẻ phóng khoáng lưu loát và
sự tôn quý không gì sánh được.
Đây chính là nữ vương.
Mẹ chồng tương lai là nữ vương, Du Nhiên nghĩ cô sẽ
chết rất thảm.
Lúc này, cô chỉ muốn bỏ chạy khi vừa mới lâm trận,
nhưng Khuất Vân không buông tay, kéo cô thẳng tới trước mặt mẹ, lời ít ý nhiều
mà giới thiệu: “Mẹ, đây là Lý Du Nhiên, con dâu của mẹ.”
Đôi mắt đẹp của nữ vương nhìn về phía Du Nhiên, hé
miệng, sau đó nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi hai người quen biết: “Khi sinh
con, vẫn nên sinh mổ tốt hơn.”
Du Nhiên: “…”
Thái độ của nữ vương đối với Du Nhiên cũng không nữ
vương, cũng có nói có cười, còn tặng Du Nhiên một chiếc vòng tay lục bích trong
suốt hiếm thấy làm quà gặp mặt.
“Đừng lo lắng.” Khuất Vân nói nhỏ: “Chỉ cần tôi thích,
mẹ tôi cũng thích.”
Du Nhiên dần yên lòng.
Bọn họ nói chuyện phiếm, còn hiệu trưởng bận rộn gọt
hoa quả, rót trà, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, Du Nhiên chỉ nhìn thấy một cục thịt
vội vàng lăn từ trên nhà xuống dưới nhà.
Cuối cùng, khi ăn cơm, hiệu trưởng mới có thể ngồi
cùng với bọn họ.
Thừa dịp bà xã và con trai đang nói chuyện với nhau,
hiệu trưởng lặng lẽ kéo tay áo Du Nhiên, nói: “Bạn Lý Du Nhiên, nghe tôi khuyên
một câu, trong nhà, bạn nhất định phải đứng cho thẳng, nghìn vạn lần không thể
đè nén chính mình đi hầu hạ người khác, nghĩ lại mà xem, bố mẹ bạn nuôi bạn lớn
như vậy là để người khác ức hiếp hay sao, bọn họ mà biết bạn bị uất ức nhất
định sẽ rơi nước mắt, bạn nhẫn tâm nhìn thấy họ như vậy sao?”
Một đống đạo lý lớn lao khiến Du Nhiên nhiệt huyết đầy
mình, đang định quyết định từ nay về sau sẽ không rửa bát nữa thì lúc này, nữ
vương nhàn nhạt nói một câu: “Món này hình như hơi mặn thì phải.”
“Bà xã, anh lập tức làm lại!” Du Nhiên cảm thấy hoa
mắt, chỉ thấy một cục thịt dùng tốc độ không tưởng chạy ào vào phòng bếp.
Không lâu sau, một đĩa thức ăn mới được mang vào, còn
có thêm một cốc nước súc miệng.
“Bà xã, em nếm lại thử xem.” Hiệu trưởng nở nụ cười ân
cần, nịnh nọt.
Du Nhiên lắc đầu thở dài.
Hiệu trưởng à, nếu bố mẹ ngài thấy ngài lúc này, chỉ
sợ không chỉ rơi nước mắt mà ngay cả tròng mắt cũng khóc trôi ra đấy.
Trong khi ăn cơm, nữ vương muốn nghe một chút về thiên
tình