
cô đơn như vậy còn sống
làm gì.” Đóa hoa bên môi Cổ Thừa Viễn ngày càng mỏng manh.
“Em, và cả bố mẹ nữa, đều ở bên cạnh anh mà!” Du Nhiên
kiềm chế mình, bởi vì dùng quá nhiều sức để giãy dụa sẽ làm vết thương của Cổ
Thừa Viễn rách lớn hơn.
“Tình cảm đó không sưởi ấm được cho anh, điều anh
muốn, chỉ là em, là vợ của anh.” Cổ Thừa Viễn bỗng lấy một chiếc nhẫn kim cương
từ trong túi ra, những ngón tay nhuốm máu ánh lên một màu hồng trên viên kim
cương sáng bóng: “Du Nhiên, đồng cảm với anh cũng được, thương hại anh cũng
được, đừng rời khỏi anh lần nữa, đừng buông tay anh nữa.”
“Giờ không phải lúc nói những chuyện này!” Nhìn máu
nhỏ xuống mặt đất, trong lòng Du Nhiên như có lửa đốt.
“Hứa với anh.” Môi Cổ Thừa Viễn ngày càng tái nhợt:
“Giờ, anh chỉ còn mình em.”
Máu chảy ra khỏi thân thể càng ngày càng nhiều, đôi
mắt của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng mờ nhạt, bàn tay cầm lấy tay cô cũng càng
ngày càng lạnh.
Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng
giật lấy chiếc nhẫn, xỏ mạnh vào ngón áp út.
Cảm giác lạnh lẽo giống như xiềng xích.
Cuối cùng, Cổ Thừa Viễn cũng thả cô ra, Du Nhiên vội
vàng gọi xe cứu thương, cũng nhờ nhân viên của công viên trò chơi giúp cô nâng
anh ta đi.
Cho dù đã hôn mê, Cổ Thừa Viễn vẫn nắm chặt tay Du
Nhiên.
Sau khi đưa Cổ Thừa Viễn vào phòng phẫu thuật, Du
Nhiên rất nhanh đã gặp bố mẹ và… Khuất Vân.
Bố mẹ kéo tay Du Nhiên, cẩn thận hỏi mọi chuyện.
Trong lòng Du Nhiên là một mảnh hỗn loạn, ngay cả
chính mình nói gì cô cũng không nhớ.
Nhưng cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng cách đó không
xa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cô.
Du Nhiên vô thức nắm chặt tay, viên kim cương trong
lòng bàn tay vừa cứng vừa lạnh, giống như ánh mắt Khuất Vân.
Sau khi hỏi han xong, Bạch Linh và Lý Minh Vũ bị y tá
gọi đi nộp viện phí, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn một mình Du Nhiên đối
mặt với Khuất Vân.
Du Nhiên dùng tay kia che khuất chiếc nhẫn kim cương,
nhưng không ngờ như vậy càng giấu đầu hở đuôi.
Khuất Vân chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn về phía
bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Xem ra, em đã cho tôi đáp án.”
“Cái gì?” Du Nhiên hỏi.
“Giữa tôi và cậu ta, em chọn cậu ta, em coi cậu ta là
một người đàn ông.” Khuất Vân nói, giọng nói thật chậm.
Du Nhiên cố gắng sắp xếp những từ ngữ trong đâu, muốn
nói rõ với anh những chuyện vừa xảy ra.
Nhưng Khuất Vân không cho cô cơ hội mở miệng.
Anh vươn tay, vuốt ve gương mặt Du Nhiên, mang theo
một cảm giác thật nặng nề: “Du Nhiên, tôi thừa nhận, tôi đã thua, tôi đã đánh
mất em, tôi không có khả năng để thắng trở lại. Tôi đã cố gắng, nhưng kết quả
vẫn là vô dụng. Em yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền em nữa, sẽ
không cản trở bước chân của em nữa… Vậy, tạm biệt.”
Nói xong, anh xoay người, bỏ đi.
Đây là bài học thứ hai mươi mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên - Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại.
Cứ như thế, Khuất Vân bỏ đi.
Như vậy cũng tốt, Du Nhiên nghĩ, một năm thời sinh
viên quý giá nhất đã trải qua cùng anh, đây là lúc để đoạn tình cảm đó trở
thành hồi ức.
Anh đã chủ động buông tay, không còn yêu cầu cô phải
lựa chọn, mà đáp án đó rốt cuộc là gì, ngay cả Du Nhiên cũng không rõ.
Và, cũng không còn quan trọng nữa.
Một chương này của cô và Khuất Vân đã hoàn toàn kết
thúc, từ nay về sau, là một chương mới, anh có thể không phải để chính mình
chịu uất ức nữa, còn cô cũng có thể không bị vướng bận nữa.
Kết quả như vậy, đối với bọn họ, đều tốt.
Du Nhiên hiểu, bọn họ đều hiểu.
Chỉ là trong lòng… Chỉ là trong lòng…
Lần trốn đi đó, vết khâu của Cổ Thừa Viễn bị rách, may
mà đến bệnh viện đúng lúc mới không xảy ra sự cố gì.
Du Nhiên vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta, trải
qua sự kiện lần này, Cổ Thừa Viễn biến thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an
toàn, Du Nhiên thật sự không thể rời khỏi anh ta nửa bước.
Nhưng trong lúc bận rộn, Du Nhiên cũng không còn thời
gian rảnh rỗi để nhớ về một số việc, nhớ tới một số người nữa.
Về chuyện cái nhẫn, Du Nhiên không biết phải nói thế
nào, vì vậy cô chọn cách im lặng.
Mấy tuần sau, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng được xuất
viện, dưới sự chăm sóc hết lòng của Du Nhiên và tác dụng của canh bồi bổ của
Bạch Linh, dường như anh ta còn béo hơn một chút.
Như vậy mới hợp với chiều cao của anh ta.
Mối quan hệ của bọn họ là một loại quan hệ hoàn toàn
mới, hòa lẫn giữa tình thân và sự ăn ý từ nhỏ.
Nhưng đôi khi, sẽ tăng thêm một chút mờ ám – người
tăng thêm thường là Cổ Thừa Viễn.
Bọn họ thường nói đến thời gian khi còn bé – anh ta đi
xe đạp, cho cô ngồi phía sau, đưa cô đi mua bánh kem; tháng Ba, anh ta làm một
con diều cho cô, sau đó hai người tới sườn núi bên cạnh thả diều; ngày hè, anh
ta đưa cô tới bờ sông, cùng nhau bắt tôm cá.
Quãng thời gian vui vẻ đó dường như được ôn lại một
lần qua những lời kể.
Chỉ là, mỗi khi Cổ Thừa Viễn nói đến năm hai người hẹn
hò, Du Nhiên sẽ chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Ngoài ra, cô cũng tránh chuyện về chiếc nhẫn.
Cô không nhắc tới không có nghĩa Cổ Thừa Viễn cũng như
vậy.
Tổng c