
h mây khói.
Bởi vì cô nhìn thấy, ở cửa tiểu khu, Khuất Vân và Cổ
Thừa Viễn đang nói chuyện với nhau.
Tuy cách rất xa, nhưng đó là hai người con trai quen
thuộc nhất với Du Nhiên, Du Nhiên tất nhiên không nhìn nhầm.
Du Nhiên nhớ Khuất Vân từng nói anh và Cổ Thừa Viễn là
bạn học, vì vậy bọn họ quen nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng, Khuất
Vân giải thích chuyện anh xuất hiện ở đây thế nào?
Trái tim Du Nhiên giống như một cuộn len bị mèo đùa
nghịch, hỗn loạn không còn hình dạng gì nữa.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Khuất Vân thẳng
thắn nói với Cổ Thừa Viễn về quan hệ của bọn họ, vậy…
Du Nhiên cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng
trực giác nói cho cô biết, Cổ Thừa Viễn sẽ không bỏ qua.
Tuy đã là cuối thu, nhưng lưng Du Nhiên vẫn ướt đẫm mồ
hôi lạnh.
Ngay khi cô sắp phát điên mà hét lên, hai bọn họ tách
ra.
Du Nhiên vội vàng trốn vào phòng vệ sinh, lấy điện
thoại ra, gọi cho Khuất Vân.
Sau khi gọi được, Du Nhiên không nhiều lời vô ích,
trực tiếp hỏi: “Vừa rồi anh gặp Cổ Thừa Viễn?”
Bên kia ngừng lại một lát, im lặng đến mức có chút kỳ
lạ, nhưng rất nhanh, tiếng trả lời của Khuất Vân truyền đến: “Đúng vậy, cậu ta
nói với em?”
“Em đứng trên sân thượng nhìn thấy!” Du Nhiên vội vàng
hỏi: “Anh có nói cho anh ta biết quan hệ giữa chúng ta không?”
Câu trả lời của Khuất Vân khiến Du Nhiên thở phào nhẹ
nhõm: “Không có, sao? Em không muốn cho cậu ta biết?”
“Anh ta biết nhất định sẽ… nhất định sẽ nói cho bố mẹ
em biết, đến lúc đó em sẽ chết rất thảm, anh cũng sẽ chết rất thảm, vì vậy, bất
luận thế nào, trước khi có lệnh của em, anh không được để lộ ra quan hệ giữa
chúng ta cho anh ta, hiểu chưa?” Du Nhiên rất hoảng, cô sợ nhất không phải bố
mẹ, mà là người vừa nói chuyện với Khuất Vân.
Khuất Vân đồng ý.
Du Nhiên yên tâm, vốn định nhân cơ hội này đòi một nụ
hôn, nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong phòng vệ sinh không quá đẹp mắt, vì vậy
đành thôi.
Ngắt máy, vừa mới mở cửa phòng vệ sinh, cô lập tức
chửi thầm một tiếng, bởi vì trên sô pha trong phòng khách, Cổ Thừa Viễn đang
ngồi đó đợi cô.
“Đã lâu không gặp.” Cổ Thừa Viễn nói.
Gương mặt anh ta vẫn mang theo vẻ anh hùng khí khái,
dáng người cao thẳng, khiến cả thế giới đều bao quát dưới cái nhìn của anh ta,
mà sự hờ hững trong ánh mắt lại là tín hiệu đẩy người ta ra xa nghìn dặm.
Anh ta đẹp, cũng chỉ nên nhìn từ xa.
Nhưng khi đó Du Nhiên không làm được như vậy, bởi vì
Cổ Thừa Viễn đã luôn luôn khiến cô nghĩ rằng, đối với anh ta, cô không giống
những người khác.
Tất cả dịu dàng, giống như chỉ dành cho một mình cô.
Ít nhất… trước khi chuyện đó xảy ra, cô đã cho rằng
như vậy.
Lúc này, Lý Minh Vũ bưng món ăn vừa nấu xong từ trong
phòng bếp đi ra, cười nói: “Tiểu Viễn, mau cùng em con đi rửa tay đi, chúng ta
sắp ăn cơm rồi.”
Du Nhiên đi vào phòng bếp, đổ nước rửa tay lên tay,
nhưng còn chưa bắt đầu chà xát, Cổ Thừa Viễn đã từ phía sau cầm lấy cổ tay cô.
Không chỉ cầm lấy cổ tay, thân thể anh ta cũng dán sát
vào sau lưng cô.
Du Nhiên giống như con chuột bị sập bẫy, nhất thời
giật mình, kêu ra tiếng.
“Sao vậy?” Bạch Linh nhô đầu nhìn vào cửa phòng bếp.
“Không có gì ạ.” Cổ Thừa Viễn cười cười: “Tranh cướp
với em ấy thôi ạ.”
Trong lúc nói vậy, Cổ Thừa Viễn cũng lấy mất hơn một
nửa nước rửa tay màu xanh lục trên tay Du Nhiên.
“Đừng náo loạn nữa, mau tới ăn cơm đi.” Bạch Linh cười
cười, rời khỏi phòng bếp.
Chờ mẹ vừa đi, Du Nhiên lập tức trốn vào góc phòng,
cảnh giác nhìn Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn đi thẳng tới vòi nước, chậm rãi vươn tay
ra, dòng nước rất nhỏ, rất nhẹ, giống như giọng nói của anh ta: “Còn nhớ không?
Khi còn bé, đều là anh giúp em rửa tay.”
Nhớ, Du Nhiên đương nhiên nhớ.
Khi đó, mỗi cuối tuần, Cổ Thừa Viễn đều tới nhà cô.
Khi đó, Du Nhiên còn rất nhỏ, không với tới chốt mở
vòi nước, Cổ Thừa Viễn sẽ đứng phía sau cô, giúp cô thoa nước rửa tay, cầm lấy
tay cô, nhẹ nhàng chà xát.
Khi đó, cô chỉ đứng tới hông anh ta.
Du Nhiên nhớ, nhưng cô vẫn trả lời: “Vậy sao?”
Dùng một câu nghi vấn, giống như bản thân đã quên đi
tất cả.
Cổ Thừa Viễn rửa sạch bọt xà phòng trên tay, dùng khăn
sạch lau khô, rồi lại quay đầu lại, chậm rãi nở nụ cười: “Em còn nhớ… Giống như
anh, vĩnh viễn nhớ.”
Trong lòng Du Nhiên, một thoáng lạnh, một thoáng nóng.
“Nếu không tới nhanh bố mẹ sẽ ăn hết nhé.” Lý Minh Vũ
kêu lên.
Hai người không thể giằng co thêm được nữa, lần lượt
đi ra ngoài.
Đồ ăn rất phong phú, nhưng Du Nhiên không cảm nhận
được chút hương vị.
Bố mẹ và Cổ Thừa Viễn dường như nói rất nhiều chuyện,
Du Nhiên cũng không chú ý nghe, chỉ khi bị hỏi tới cô mới miễn cưỡng trả lời lấy
lệ.
Nói một lúc, Lý Minh Vũ đột nhiên hỏi: “Tiểu Viễn, vừa
rồi sao con lại đi siêu thị lâu như vậy, không phải lạc đường đấy chứ?”
“À, con gặp một người quen ở cửa tiểu khu.” Cổ Thừa
Viễn nói.
Nghe vậy, Du Nhiên vẫn giả làm hóa thạch cảm thấy từng
tế bào trong cơ thể như sống lại, tuy cô biết câu hỏi của mình rất có thể khiến
Cổ Thừa Viễn chú ý, nhưng cô không nhịn được: “Là ai?”
Tính toán của Du Nhi