
ên là, để xem có may mắn nghe được
một số chuyện của Khuất Vân khi còn ở trường không, ví dụ như để xem anh có
phải là loại đàn ông ăn chơi không.
Nhưng câu hỏi của cô lại bị cha già nhà mình xuyên
tạc: “Ý của em gái con là, người kia là nam hay nữ? Nếu là nam có điều kiện
tốt, nhân phẩm tốt, thì giới thiệu cho con bé, còn nếu là nữ có điều kiện tốt,
nhân phẩm tốt thì cũng nên nhanh chóng biến người ta thành chị dâu của con bé
đi.”
“Ha ha.” Du Nhiên cười khổ: “Bố thật hài hước.”
Nghe vậy, khóe miệng Cổ Thừa Viễn mang theo chút mờ
ám: “Du Nhiên, em thật sự có ý này?”
Du Nhiên nhét một miếng thịt vào miệng, lấy tiếng nhồm
nhoàm che khuất giọng nói của mình: “Cứ cho là vậy đi.”
“Đúng rồi, rốt cuộc là ai?” Lý Minh Vũ hỏi.
“Một người quen trong quá khứ.” Đây là câu trả lời của
Cổ Thừa Viễn.
Đúng vậy, người quen.
Tất cả mọi người đều là người quen.
Đây là bài học thứ chín mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên
– Người quen, chỗ nào trên thế giới cũng có.
Cổ Thừa Viễn chỉ dùng một câu người quen để nói về
Khuất Vân, trừ chuyện đó ra, Du Nhiên không tìm hiểu thêm được bất cứ tin tức
gì nữa.
“Xem xem, từ khi Du Nhiên đi học đại học, lâu lắm rồi
mấy người chúng ta mới có cơ hội tụ tập đông đủ thế này.” Lý Minh Vũ nhìn cảnh
bốn người quây quần hiếm có, không nhịn được mà cảm thán: “Chỉ chớp mắt mà các
con đã lớn cả rồi, ai cũng bận rộn, thời gian về nhà cũng ít đi, có đôi khi, bố
còn hy vọng các con vĩnh viễn như hồi còn bé, bố mẹ vĩnh viễn không già!”
“Vậy bố ước thời gian quay trở lại, để chúng ta được
làm lại một lần nữa đi.” Du Nhiên vừa và cơm vào miệng, vừa suy nghĩ những điều
thật kỳ quái: “Nếu con trở lại thời tiểu học, nhưng không mất ký ức, vậy con có
thể trở thành thiên tài trăm năm có một, lừa đảo nhảy lớp, vào Harvard hay Yale
cũng dễ như trở bàn tay.”
“Du Nhiên à, dường như con bất hạnh di truyền chỉ số
thông minh của bố, vì vậy cho dù con có trở lại quá khứ năm lần bảy lượt thì
ước mơ này vẫn khó mà thực hiện được.” Lý Minh Vũ phân tích một cách khách
quan.
Có một ông bố không biết nể mặt như vậy, Du Nhiên cũng
không biết nên giận hay nên cười.
Những câu đùa cợt như vậy khiến bầu không khí trên bàn
ăn hài hòa hơn nhiều, bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc tương đối thỏa mãn.
Cơm nước xong, Du Nhiên rửa bát, sau đó lập tức về
phòng, mở máy tính, chơi trò chơi, cố gắng tránh tiếp xúc với Cổ Thừa Viễn.
Nhưng cô sớm đã biết, loại phương pháp này không có
nhiều hiệu quả.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, Bạch Linh và Lý Minh Vũ
đề nghị đôi bạn già ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua chút đồ dùng, để hai anh em
Du Nhiên ở nhà chơi.
Tuy đôi mắt Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình
nhưng lỗ tai lại luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Bố mẹ mở cửa, thay giày, đóng cửa lại, không lâu sau,
có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cô – Cổ Thừa Viễn đã vào phòng.
Địch không chạm ta, ta không chạm địch, Du Nhiên tiếp
tục vùi đầu, vờ như không biết gì.
Nhưng ngay sau đó, Du Nhiên bắt đầu hối hận bản thân
đã không có hành động gì – ít nhất cô nên di chuyển vị trí.
Bởi vì lúc này cô đang đặt máy tính lên đùi, ngồi trên
giường, đồng thời còn là mặt trong của giường, vì vậy khi Cổ Thửa Viễn ngồi
xuống bên cạnh cô, Du Nhiên kinh ngạc phát hiện ra, dường như cô đã bị vây
trong cái lồng vô hình kia.
Nhưng việc đã đến nước này, bình tĩnh vẫn tốt hơn.
Du Nhiên yên lặng, ra vẻ đang say mê chơi trò chơi.
Nhưng Cổ Thừa Viễn vươn tay, khép máy tính của cô lại.
“Trong lòng không yên, còn chơi cái gì?” Cổ Thừa Viễn
nói.
Du Nhiên không đáp lại, mở máy tính lên, định tiếp tục
chơi, nhưng Cổ Thừa Viễn dùng một tay lấy chiếc máy tính đi, đặt trên tủ đầu
giường.
Du Nhiên quay đầu, nhìn rõ tình huống hiện tại: Cổ
Thừa Viễn nửa nằm trên giường, tư thế giống của cô, giống như kiểu những đôi
tình nhân hay làm.
Trong lòng, Du Nhiên hô to một tiếng không ổn, bàn
chân giật bắn lên như có một viên đạn.
Nhưng ngay khi cái mông của cô rời khỏi đệm, Cổ Thừa
Viên dùng một tay kéo thắt lưng cô lại, Du Nhiên bị ngã lên giường theo quán
tính.
Cái chân dài của Cổ Thừa Viễn đè lên hai chân Du
Nhiên, giảm bớt sức chống cự của cô.
“Anh muốn làm gì?” Tim Du Nhiên đập điên cuồng.
Cổ Thừa Viễn nghiêng đầu nhìn Du Nhiên, hai hàng lông
mi kia đen đến mức lạnh thấu xương, đen tới mức đông cứng, giống như một bức
tượng điêu khắc, lạnh lùng, thiếu sức sống.
Nhưng, ánh mắt anh ta nhìn Du Nhiên lại giống như dòng
suối nước nóng trên núi băng, có lẽ cũng không nóng như vậy, nhưng sự đối lập
này chính là thứ đã từng khiến Du Nhiên say đắm.
“Anh, chỉ muốn ôn lại kỷ niệm một chút.” Nói xong, Cổ
Thừa Viễn nâng cằm Du Nhiên, hôn lên môi cô một cách vô cùng tự nhiên.
Cổ Thừa Viễn và Khuất Vân là hai người khác nhau.
Nụ hôn của bọn họ, cũng khác nhau.
Đôi môi của Cổ Thừa Viễn là một tảng đá bị nước bào
mòn ngàn năm, nhẵn mịn, và lạnh cứng.
Khuất Vân thì khác, đôi môi Khuất Vân, có độ ấm, có…
hương vị của các loại đồ ăn ngon.
Cổ Thừa Viễn không chịu chỉ hôn môi, lưỡi anh ta dùng
một thái độ cứ