Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326693

Bình chọn: 8.5.00/10/669 lượt.

ững khi Du Nhiên rất cố chấp, hồi còn học tiểu

học, cô từng mua một que bánh mật nướng than ngoài cổng trường, ăn xong, bị đau

bụng ba ngày, từ đó về sau, cô không bao giờ ăn đồ nướng nữa.

Một lần cũng không.

Cũng như vậy, khi cô đã muốn quên Cổ Thừa Viễn, nhất

định cô sẽ quên.

Vì vậy, dù trường học rất gần nhà, nhưng Du Nhiên rất

ít khi về nhà, bởi vì chuyện này đồng nghĩa với việc có thể tách khỏi Cổ Thừa

Viễn.

Như vậy, trong sinh mệnh của cô không còn sự tồn tại

của anh ta nữa.

Đúng vậy, không còn sự tồn tại của anh ta nữa.

Nghĩ tới đây, Du Nhiên ra một quyết định, một quyết

định rất kích động, nhưng cũng là một quyết định khiến cô không còn u buồn nữa

– cô trèo từ cửa sổ toilet ở trạm xăng ra ngoài.

Trước cửa sổ là một bức tường, Du Nhiên thở hổn hển,

vòng một vòng lớn, chạy ra phía sau xe Cổ Thừa Viễn.

Kế hoạch của Du Nhiên là, chạy xa một chút, trốn ở một

nơi Cổ Thừa Viễn không nhìn thấy, chờ anh ta đi xa rồi tự mình quay về trường.

Kế hoạch tốt đẹp, nhưng chân lại ngắn, Du Nhiên không

có khả năng đào thoát không tiếng động, vì vậy vừa mới chạy được vài mét đã bị

phát hiện.

Cổ Thừa Viễn quay xe lại, đuổi theo cô.

Chân người đâu thể địch nổi bốn bánh xe, Du Nhiên rất

nhanh đã bị đuổi kịp, Cổ Thừa Viễn xuống xe, dùng một tay túm lấy cô, kéo lên

xe.

Nhưng giơ tay chịu trói không phải thói quen của cô,

Du Nhiên đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh, cái

khó ló cái khôn, lập tức hô lớn: “Cứu mạng, cướp!!!”

Ban ngày ban mặt, lại có chuyện như vậy xảy ra, hai gã

cảnh sát trong xe lập tức chạy tới giữ gìn chính nghĩa.

Trong lòng Du Nhiên nóng như lửa đốt, các chú cảnh sát

thật là hóa thân của thần thánh, không uổng công các bạn trẻ nhặt được một đồng

tiền cũng giao nộp cho các chú.

Nhưng khi tới gần, một chú cảnh sát trong đó nhìn thấy

Cổ Thừa Viễn, gương mặt cứng nhắc lập tức thả lỏng: “A, là Thừa Viễn mà.”

Một đám lửa vừa còn thiêu đốt trong lòng Du Nhiên lập

tức hạ nhiệt – không ổn, có vẻ người này biết Cổ Thừa Viễn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Du Nhiên, dưới đây

là đoạn đối thoại của bọn họ…

“A, cậu bị điều đến đây à?”

“Đúng vậy, bị điều tới từ tháng trước, đúng rồi, Thừa

Viễn, chuyện lần trước nhờ có cậu giúp, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu đâu.”

“Không có gì, tiện tay thôi.”

“Khiêm tốn quá cũng không tốt đâu, cậu giúp tôi một

chuyện lớn như vậy, lần sau tôi mời cậu một bữa, đừng chê bai đấy.”

“Cậu mời, tất nhiên tôi phải đi rồi.”

“Hai người đang làm gì vậy? Ban ngày ban mặt sao lại

hô cướp?”

“À, cô bé này giận dỗi ấy mà, không có chuyện gì.”

“Cô bé, sau này không nên đùa như thế, nếu đùa thành

quen, thật sự gặp cướp thì nguy to… Không nói nữa, bọn tôi còn phải trực ban,

lần sau điện thoại liên lạc nhé.”

Nói xong, hai gã cảnh sát cùng nhau bỏ đi.

Lòng dạ Du Nhiên, lập tức từ đám lửa rơi ra, rơi xuống

đáy hồ lạnh băng.

Hai chú cảnh sát này thật không biết phân biệt thật

giả, trắng đen không lường, thật là xấu hổ với vô số đồng tiền xu.

Du Nhiên thật sự muốn kêu to, nhưng Cổ Thừa Viễn đi

trước một bước, tay trái ôm vai cô, tay phải nâng chân cô, dùng một chút lực đã

bế Du Nhiên lên, không nói hai lời, nhét vào trong xe, rồi lại dùng tốc độ

nhanh như bay, khởi động xe, tiếp tục đi.

“Xem ra em thật sự sợ anh ăn em.” Ngồi trong xe, Cổ

Thừa Viễn nhìn kính chiếu hậu, mỉm cười.

Du Nhiên bỗng cảm thấy tức giận trong lòng, cô căm hận

nụ cười kia của anh ta, căm hận dáng vẻ như không có chuyện gì của anh ta, căm

hận nỗi thù hận mù quáng của anh ta.

Đúng vậy, Du Nhiên tha thứ lần trả thù kia của Cổ Thừa

Viễn, cô coi những đau khổ từ sự kiện đó là cái nợ mà cô phải trả cho anh ta.

Thay bố mẹ cô xóa sạch nợ nần, cô không còn thiếu nợ

Cổ Thừa Viễn nữa, anh ta không còn tư cách quấy rầy cuộc sống của cô, ngăn cản

hạnh phúc của cô nữa.

“Anh sẽ không ăn tôi, bởi vì anh chán ghét tôi, không

phải sao?” Ngữ điệu của Du Nhiên thật tỉnh táo, lạnh lùng.

Trong khi lái xe, Cổ Thừa Viễn luôn nhìn về phía

trước, dáng vẻ rất chăm chú, mỗi việc anh ta làm, đều rất chăm chú.

Đặc biệt là chuyện báo thù, Du Nhiên nghĩ.

“Em còn nhớ rõ những lời anh nói khi đó, phải không?”

Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên không trả lời, cô không muốn nhắc đến chuyện

đó nữa.

“Nhớ rõ như vậy còn nói không quan tâm đến anh.” Cổ

Thừa Viễn nói với cô: “Đúng vậy, Du Nhiên, có lẽ chính em cũng không ý thức

được, em vẫn còn quan tâm đến anh.”

“Đương nhiên tôi quan tâm đến anh.” Du Nhiên không

chút phủ nhận: “Bởi vì anh vẫn nghĩ làm thế nào để trả thù chúng tôi, đối với

một nhân vật nguy hiểm như vậy, tôi đương nhiên phải quan tâm.”

“Em biết điều anh nói không phải cái này.” Cổ Thừa

Viễn nói.

“Vậy anh muốn nói cái gì?” Du Nhiên hỏi: “Anh muốn

nói, anh cảm thấy có lỗi với chuyện năm đó, anh muốn nói, anh đã nghĩ thông,

không muốn báo thù nữa?”

“Tâm trạng của em rất không ổn định.” Cổ Thừa Viễn

nhìn kính chiếu hậu một lần nữa, chậm rãi nói.

Du Nhiên cũng ý thức được mình đã quá kích động, cô

chậm rãi hít thở, im lặng. Một lúc sau, cô bống ấn ghế ngồ


Snack's 1967