
h, vì sao anh
lại làm vậy? Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì? Em không hiểu.”
“Bởi vì cô đã sinh ra, cô cướp đoạt mọi thứ của tôi,
chính vì cô và bố cô, gia đình tôi mới tan vỡ.” Cổ Thừa Viễn vươn tay, vén
những sợi tóc của Du Nhiên ra sau tai, động tác kia thật mềm nhẹ, nhưng lại
càng làm nổi bật lời nói của anh ta, khiến cho người ta tan vỡ: “Cái sai của
em, chính là sự tồn tại của em… Du Nhiên, vì sao em lại phải sinh ra?”
“Vì vậy, ngay từ đầu, anh đối xử thật tốt với tôi, đều
là giả bộ?” Du Nhiên đứng trên vách núi trong cơn mê man đã bắt được điểm này,
nhưng chuyện này lại bén nhọn đến mức đâm chảy máu bàn tay cô, đầm đìa, rách da
rách thịt.
“Không sai, tôi đối với cô, chỉ có hận…” Bàn tay Cổ
Thừa Viễn trượt khỏi tai Du Nhiên, di chuyển tới cổ cô.
Bàn tay Cổ Thừa Viễn rất lớn, anh ta nắm lấy cái cổ
mảnh khảnh của Du Nhiên, giống như chỉ một giây tiếp theo sẽ bóp chết cô.
Đôi mắt Du Nhiên bỗng ngập đầy nước mắt, mãnh liêt
chảy ra như suối, nước mắt không ngừng được, từng giọt từng giọt rơi xuống,
nhưng không có bất cứ tiếng động gì, một tiếng động cũng không có.
“Vì sao phải làm như vậy? Đánh tôi, mắng tôi, ức hiếp
tôi, không phải càng hết giận sao? Vì sao anh phải làm như vậy? Vì sao lại phải
trong lúc…” Vì sao phải chờ đến khi cô đứng trên đỉnh điểm của hạnh phúc mới
đẩy cô xuống vực sâu.
Bàn tay Cổ Thừa Viễn nắm lại càng chặt: “Chỉ có làm
như vậy mới khiến cô đau khổ nhất, không phải sao? Chỉ có làm như vậy mới khiến
cô cảm nhận được tất cả những chuyện tôi đã phải chịu đựng, tất cả những chuyện
đó, khiến cô không thể thừa nhận được… Nhưng Du Nhiên, em đừng khóc, bởi vì còn
chưa kết thúc đâu.”
Du Nhiên chầm rãi ngồi xuống đất, vùi đầu vào giữa hai
chân, khóc trong im lặng.
Trong lòng Du Nhiên rất rõ, bản thân cô hiện tại nên
chạy ra ngoài, nên chạy trốn tình cảnh như ác mộng này, nhưng cô không đi nổi.
Bởi vì nước mắt cô cứ rơi không ngừng, giống như đôi
mắt cũng muốn chảy ra ngoài, hoàn toàn không ngừng được.
Con đường trước mắt cô thật nhạt nhòa, không nhìn thấy
bất cứ cái gì.
“Bỏ đi, Thừa Viễn, để cô ấy một mình, ra ngoài một
chút đi, đi ăn thứ gì đó.” Anh chàng cao gầy kia khuyên nhủ.
Sau đó, là tiếng những bước chân rời đi.
Cuối cùng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: “Em
gái, về nhà đi thôi.”
Sau đó, là tiếng đóng cửa, mọi người, đã đi hết.
Du Nhiên như rơi vào một thế giới không tiếng động,
xung quanh không còn bất cứ thứ gì tồn tại, ngay cả trái tim cô, cũng đã mất.
Sau ngày đó, Du Nhiên cũng không biết mình đã về nhà
thế nào, chỉ biết sau khi về nhà, cô bị sốt cao một trận.
Sốt thật lâu, ngọn lửa đó đốt cháy từng bộ phận trên
cơ thể cô, đó là ngọn lửa thù hận của Cổ Thừa Viễn.
Trong trạng thái ngơ ngẩn như vậy, Du Nhiên tham gia
vào cuộc thi đại học, thành tích nát bét, ngay cả trung cấp nghề cũng không đỗ.
Du Nhiên biết, đây chính là điều Cổ Thừa Viễn muốn
thấy, vì vậy, anh ta mới ngả bài với cô ngay trước kỳ thi đại học.
Mấy tháng này, là khoảng thời gian đau khổ nhất trong
cuộc đời Du Nhiên, thi vào đại học không thành, Cổ Thừa Viễn trả thù, đều đủ để
hủy diệt cô.
Đoạn ngày này, thậm chí Du Nhiên đã nghĩ tới cái chết.
Định dùng một con dao để kết thúc sinh mệnh của mình.
Một ngày thứ Năm cô đã ra quyết định này, thời gian
thực hiện là tối Chủ Nhật.
Nhưng cuối cùng, Du Nhiên không thành công, bởi vì tối
thứ Năm và tối thứ Sáu mất ngủ, tối Chủ Nhật cô không cẩn thận ngủ quên.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện con dao để tự sát kia đã
không thấy đâu nữa, Du Nhiên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra bố cô
đang dùng nó để gọt hoa quả trong phòng bếp.
Thấy cô tới, Lý Minh Vũ đưa đĩa hoa quả cho cô, nói:
“Du Nhiên, con dao gọt hoa quả con mua thật sắc… Con xem con gầy đến mức nào
rồi, aiz, không phải chỉ là thi trượt thôi sao? Cùng lắm thì bố mẹ già nuôi con
cả đời, đâu có sao? Nào nào, ăn cam đi, nhìn con xem, nếu không ăn sẽ hỏng
người mất.”
Nhìn thấy vở kịch này, Du Nhiên bỗng nhiên muốn cười.
Đúng vậy, cùng lắm thì thế thôi.
Không phải chỉ bị tổn thương thôi sao? Cần gì phải đòi
sống đòi chết?
Nếu chết thì không thể ăn cam nữa rồi.
Du Nhiên cầm lấy đĩa hoa quả, trực tiếp về phòng, vừa
ăn vừa mở sách ra ôn tập.
Du Nhiên nhận định, kiếp nạn năm mười tám tuổi kia là
cô nợ Cổ Thừa Viễn, sau đó, cô phải sống lại một lần nữa.
Sống một cách thật sung sướng.
Cô muốn được ăn thỏa thích, ngủ thỏa thích, ngắm trai
đẹp thỏa thích.
Sống một cách thật thỏa thích.
Một tiếng còi cắt đứt hồi ức của Du Nhiên, lại nhìn
trong gương, cô nhìn thấy chính mình của ba năm sau ngày đó.
Tiếng còi bên ngoài toilet là Cổ Thừa Viễn ấn, anh ta
đang thúc giục cô.
Du Nhiên không hiểu, vì sao anh ta lại không chịu
buông tha cho cô.
Học lại một năm, Du Nhiên đỗ đại học, nhưng cơn mưa
bụi mang tên Cổ Thừa Viễn mà cô vốn tưởng đã đi xa lại xuất hiện.
Anh ta biểu hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra,
vẫn tới nhà Du Nhiên như trước, vẫn mang đến những món quà trẻ con cho Du
Nhiên, vẫn nở nụ cười dịu dàng độc nhất vô nhị với cô.
Có nh