
i có chút chuyện không vui.
Du Nhiên cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhớ
lúc đó, mình ôn tập mệt mỏi, liền nằm trên đùi Khuất Vân nghỉ ngơi…
“Đúng rồi, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?” Du
Nhiên bỗng nhớ tới chuyện này.
Cô không phát hiện ra, khi nghe câu hỏi này, giữa lông
mày Khuất Vân nổi lên một tầng nếp uốn kỳ quái: “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Giữa bạn trai bạn gái, hỏi chuyện này là rất bình
thường.” Du Nhiên nói.
“Sinh nhật tôi qua rồi.” Khuất Vân nói.
“Rốt cuộc là ngày nào?” Du Nhiên khăng khăng hỏi.
“Không phải em đang ôn bài sao?” Giọng nói của Khuất
Vân rất nhẹ, nhưng trong đó lại có chút nghiêm nghị rất khó phát hiện, cảm giác
như đang đẩy người ta ra xa vạn dặm.
“Em hỏi một chút không được sao?!” Không khí có thể
truyền nhiễm, giọng điệu Du Nhiên cũng bắt đầu không hài lòng.
“Ngày mười bảy tháng Năm.” Khuất Vân nói xong lập tức
đứng dậy, tới phòng ăn, mở chai rượu vang, đổ vào chiếc ly chân dài.
Du Nhiên im lặng, nghe tiếng bình rượu hôn vào môi ly
rượu, nghe tiếng rượu hòa mình vào trong ly, vốn là những âm thanh rất cuồng nhiệt,
nhưng cô lại cảm thấy sự đụng chạm giữa thủy tinh với nhau, dù sao cũng thật
lạnh.
“Anh nói dối.” Du Nhiên ngồi trên tấm thảm cạnh sô
pha, nhẹ giọng lên án.
Khuất Vân ngồi cạnh bàn ăn, im lặng uống rượu.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, bầu không khí
ngày càng giống nhiệt độ ngoài trời tháng Một, lạnh lẽo.
Du Nhiên không chịu nổi nữa, cô bỗng đứng dậy, đứng
cách Khuất Vân xa xa, nói: “Anh nói dối em, em đã xem chứng minh thư của anh,
là mười tám tháng Một!”
Khuất Vân không lên tiếng, tự rót rượu cho mình lần
nữa.
Chất lỏng màu đỏ, mang theo vẻ đẹp rực rỡ, chảy vào
trong chiếc ly trong suốt, lay động.
“Chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, anh cần gì phải giấu
giếm như thế?” Du Nhiên chán chường.
“Chỉ là ngày sinh nhật thôi, em hà tất phải hỏi tới
cùng như thế?” Giọng nói của Khuất Vân giống như bị ngâm trong rượu lạnh.
Du Nhiên nghẹn lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn anh.
Khuất Vân nhìn ly rượu, chất lỏng màu đỏ ánh vào đôi
mắt anh đều biến thành bóng tối vô biên, bóng tối trầm mặc: “Tôi đau đầu, hôm
nay không đưa em về được.”
Đây là… lệnh đuổi khách phải không, Du Nhiên lấy lại
tinh thần, không nói một câu, trực tiếp bỏ đi.
Trong phòng, Khuất Vân vẫn nhìn ly rượu.
Ba phút sau, tiếng mở khóa vang lên, cửa mở, Du Nhiên
xuất hiện trước cửa lần thứ hai.
“Xin lỗi, quên không sập cửa.”
Nói xong, Du Nhiên đóng cửa thật mạnh, “rầm” một
tiếng, khiến ly rượu trên bàn vốn tĩnh lặng cũng phải thoáng rung lên.
Sập cửa xong, Du Nhiên bỏ đi một mạch.
Từ ngày đó, Du Nhiên không liên lạc với Khuất Vân nữa.
Chủ yếu là vì quá mất mặt, tuy từ giây đầu tiên sau
khi bất ngờ thốt ra câu “hai chúng ta hẹn hò đi” kia, Du Nhiên đã chuẩn bị để
trường kỳ kháng chiến, nhưng lần này Khuất Vân quả thật quá đáng.
Thân là bạn gái của anh, lại ngay cả tư cách quan tâm
đến sinh nhật anh cũng không có, nghĩ tới lại khiến Du Nhiên muốn băm vằm Khuất
Vân ra thành cám.
Lần này, nhất định không thể đầu hàng trước, Du Nhiên
nói với chính mình.
Vì vậy, cô lợi dụng cuộc thi cuối kỳ này, chỉ cần có
thời gian rảnh rỗi sẽ tới phòng tự học, đặt toàn bộ tâm trí vào bài vở, tạm
thời quên đi Khuất Vân.
Cái tính cách thối hoắc, không tức không được của
Khuất Vân kia, sau lần cãi vã đó, thằng nhãi này căn bản không gọi điện tới,
chọc giận Du Nhiên mua thẻ điện thoại mới, hai giờ mỗi đêm nháy máy quấy rầy
anh.
Khuất Vân không tới, nhưng Cổ Thừa Viễn tới.
Anh ta chặn đường Du Nhiên trên con đường đầy bóng cây
trong vườn trường, mặc Âu phục, thân thể đã trải qua huấn luyện của quân đội,
cao lớn mạnh mẽ, đứng trong đám người, chỉ cần tự nhiên đã nổi bật, toàn thân
trên dưới anh ta tỏa ra vẻ tuấn tú nhưng cứng nhắc.
Lông mi như một thanh kiếm đẹp đẽ, sắc bén.
Độ cong của chiếc mũi liền mạch, lưu loát, không có
bất cứ thứ gì ngăn trở, một đường cong hoàn mỹ nhất trên thế gian, nhưng cũng
vì quá cao thẳng mà tạo nên khoảng cách.
Bờ môi kiên nghị, gợi cảm, khi không cười, lúc nào
cũng nghiêm nghị lạnh lùng, khi cười, sẽ tuyệt đối hấp dẫn – sự hấp dẫn không
ai cưỡng lại được.
Đường nét gương mặt rõ ràng, trên cằm có một chỗ trũng
nho nhỏ, chứa đựng sự kiên quyết và sâu thẳm.
Còn đôi mắt kia, thật lạnh, giống như trên đó có một
lớp băng mỏng.
Khi đó là thời gian tan học, con đường kia có rất
nhiều người qua lại, Cổ Thừa Viễn nổi bật như vậy tất nhiên khiến cho rất nhiều
nữ sinh để mắt.
Du Nhiên đành vội vàng dẫn anh ta tới một nhà hàng bít
tết bên ngoài khuôn viên nhà trường.
“Lần này, lại là chuyện gì?” Tùy tiện gọi một miếng
bít tết, Du Nhiên không có tâm trạng nói chuyện, trực tiếp đặt câu hỏi.
“Nếu chỉ muốn đến thăm em thì sao?” Cổ Thừa Viễn mỉm
cười, khóe miệng giống như một sợi tơ, quấn chặt trái tim người ta.
“Xin lỗi, gần đây tôi rất bận.” Lời nói của Du Nhiên
cố gắng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“Anh biết, đợt trước em bận rộn thi cấp sáu nên mới
không quấy rầy em.” Cổ Thừa Viễn rót rượu vang cho Du Nhiên, hơi ng