
g lúc cô cất bước, Cổ Thừa Viễn giữ lấy cánh
tay cô, giọng nói của anh ta lạnh băng, mang theo sự độc đoán: “Chia tay với
người kia, sau đó… quay lại.”
“Anh cho rằng chuyện này có khả năng sao?” Du Nhiên
nhếch khóe miệng, nhưng không cười, bởi vì không cần thiết phải cười.
“Anh sẽ không bỏ qua cho hắn, và cả… em.” Cổ Thừa Viễn
giống như đang phát lời thề.
Du Nhiên bỗng dùng chút lực, giật cánh tay ra khỏi tay
Cổ Thừa Viễn. Cô bước về phía trước ba bước, cách ra một khoảng với Cổ Thừa
Viễn.
Sau đó, cô xoay người, nhìn Cổ Thừa Viễn, khẽ nghiêng
đầu, mỉm cười nói: “Còn tôi sẽ hạnh phúc với anh ấy cho anh xem.”
Nụ cười của Du Nhiên thật ấm áp, dịu dàng, giống như
hoa cúc vừa chớm nở trong gió xuân, có vẻ yếu ớt trong trẻo, đồng thời cũng đã
có vẻ cứng cỏi vô hình.
Cổ Thừa Viễn bị nụ cười này găm cứng tại chỗ, khi lấy
lại tinh thần thì Du Nhiên đã chạy vào cổng trường.
Du Nhiên nói, cô sẽ hạnh phúc bên Khuất Vân cho Cổ
Thừa Viễn xem.
Nhưng xét thấy hai đương sự đang có mâu thuẫn, tạm
thời không chế tạo được bất cứ loại hạnh phúc nào, Du Nhiên quyết định dựa theo
kế hoạch ban đầu, dồn hết tâm trí cho ôn tập.
Lịch thi lần này sắp xếp rất kín, hầu như mỗi ngày đều
có môn thi, bảy ngày đó, ngay cả thời gian cắn hạt dưa Du Nhiên cũng không có,
vì vậy cô chỉ nhớ tới Khuất Vân một lần.
Là trong WC, vì cô muốn dùng mùi hôi hun chết Khuất
Vân.
Cuộc thi như thả bom oanh tạc, bùm bùm ầm ầm ù ù, rất
nhanh đã trôi qua, sau đó, mọi người bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ đông và đón
năm mới.
Trái tim Du Nhiên lại không giống như những lần trước,
vội vã bay về nhà, mà nó đã ở lại với Khuất Vân.
Không có lấy một tin nhắn, gã đàn ông đáng chết này.
Du nhiên không hiểu nổi nữa, người nên tức giận là cô
mới đúng, vì sao Khuất Vân lại giống người bị chọc giận như vậy?
“Tớ nghĩ, rốt cuộc hai người cũng chia tay rồi.” Hết
lần này tới lần khác, gái Diệp thật không biết nể mặt: “Khuất Vân hẳn đã đến
với cô nàng ở quán cà phê lần trước rồi.”
Du Nhiên vừa thu dọn hành lý vừa nghiến răng, khiến
cho trên thái dương xuất hiện một đường gân xanh.
“Mạch máu trên đầu cậu giống con giun.” Gái Diệp nhắc
nhở.
“Không liên quan đến cậu.”
“Tớ chỉ muốn nói, điều này có lẽ báo trước cuộc đời
sau này của cậu.”
“Có ý gì?”
“Giun là loài lưỡng tính, cậu có thể học tập nó, không
cần tìm đối tượng nữa, cứ cô đơn qua ngày đi.”
“…”
Thật sự không muốn biến thành giun, Du Nhiên đành ở
lại cuối cùng, hy vọng Khuất Vân có thể nghĩ thông suốt, chủ động đến tìm mình.
Nhưng đợi đến khi toàn bộ ký túc xá đã đi gần hết, vẫn
không thấy bóng dáng Khuất Vân đâu.
Du Nhiên nổi giận, nhấc hành lý, bỏ về nhà.
Khi cầm hành lý ngồi ở trạm xe buýt để ra ga, gái Diệp
lại gọi điện tới.
Là gọi tới để mật báo: “Tớ nhìn thấy Khuất Vân đi dạo
phố với một cô em.”
Du Nhiên suýt chút nữa đứng bật dậy: “Thật không?!”
Gái Diệp rất bình tĩnh trả lời: “Giả đấy.”
Du Nhiên: “…”
Sau khi mắng gái Diệp như tát nước, Du Nhiên để điện
thoại vào trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ xe buýt dừng lại tại
một trạm xe, cô lấy điện thoại ra một lần nữa.
Trên màn hình hiện ra hôm nay là ngày mười tám tháng
Một.
Chính là, sinh nhật của Khuất Vân.
Lần này, Du Nhiên thật sự đứng dậy từ chỗ ngồi – không
thể cứ về nhà như thế, cô muốn đi tìm Khuất Vân cãi nhau.
Du Nhiên như cưỡi bánh xe lửa, dùng một khoảng thời
gian không thể tưởng được, đi tới trước cửa nhà Khuất Vân.
Sau hai phút sử dụng “thiên
mã Lưu Tinh quyền”***, cuối cùng cũng mở cửa ra, Du Nhiên uống một ngụm
nước khoáng, quay sang mắng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh nói rõ ràng cho tôi, Lý
Du Nhiên tôi rốt cuộc có chỗ nào không xứng vào anh, tuy tôi không phải đẹp
nhất, nhưng mũi ra mũi, mắt ra mắt, không có cái nào sai vị trí; tuy cup của
tôi không lớn, nhưng cũng có mông có ngực; tuy tâm địa tôi không tính là thiện
lương, nhưng thấy ăn xin cũng cho tiền, thấy người già cũng dắt họ qua đường;
tuy tay nghề nấu ăn không tính là cao siêu, nhưng còn tốt hơn loại người nấu
cháy cả nồi như anh. Anh nói xem, rốt cuộc tôi có chỗ nào không xứng với anh,
cả ngày anh làm ra vẻ muốn sống muốn chết, chỉ hỏi sinh nhật của anh thôi đã
bày ra bản mặt thối hoắc như thế, dì cả cha nhà anh tới, hay là…”
*** Thiên mã Lưu Tinh quyền_Pegasus
Meteor Fist
Trong bụng Du Nhiên còn chuẩn bị cả nghìn cả vạn câu
mắng, nhưng tất cả đều nói không nên lời.
Bởi vì môi của cô, bị chặn lại.
Bị môi của Khuất Vân, chặn lại.
Du Nhiên trợn trừng mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của
Khuất Vân gần trong gang tấc, cuối cùng cũng hiểu ra, cô đã đoán đúng.
Đây là bài học thứ mười hai mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên – dì cả cha, thật sự tồn tại.
Lúc này, trên môi Khuất Vân, là vị của rượu, hương
rượu thoang thoảng.
Đôi mắt Du Nhiên lướt qua Khuất Vân, nhìn về phía
phòng khách – trên bàn trà, mấy vỏ chai rượu nằm lăn lóc.
Anh say, trong chính sinh nhật của mình.
Dư vị rư