
cả hơi thở cũng không nghe thấy.
Đây cũng không phải tình huống tồi tệ nhất mà Du Nhiên
đã dự đoán, vì anh không có bất cứ tâm trạng kích động nào.
Nếu Khuất Vân không cách nào chấp nhận chuyện này, vậy
cô… cũng không còn gì để nói nữa.
“Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đúng là khó tin, có lẽ,
anh sẽ cho rằng chuyện này rất buồn nôn… Giờ không còn sớm nữa, em cũng nghỉ đủ
rồi… Cứ vậy đi.”
Nói xong, Du Nhiên định đứng dậy, mặc quần áo, rời đi.
Nhưng khi cô mới có cử động đầu tiên, một đôi tay đã
ôm lấy cô từ phía sau.
Ôm thật chặt.
Một tay, quấn chặt lấy cái eo nhỏ của Du Nhiên, còn
tay kia, lại vòng qua vai Du Nhiên, dùng tư thế như vậy ôm cô vào lòng.
Đường cong cơ thể hai người hợp lại với nhau, tạo
thành một độ cong hoàn mỹ.
Sống lưng trơn nhẵn của Du Nhiên chạm vào ngực Khuất
Vân, không chút vật cản.
Tim Khuất Vân giống như đập ngay trên lưng cô, từng
nhịp, vô cùng rõ ràng và chân thật.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm thấy cô thật sự nghe
được tiếng tim đập của Khuất Vân.
Đêm đó, Khuất Vân đã ôm Du Nhiên như thế, không buông
tay dù chỉ một giây.
Du Nhiên vốn tưởng rằng mình mơ màng giao ra lần đầu
tiên đã đủ bốc đồng, không ngờ tiềm lực bốc đồng của cô còn lớn hơn như thế -
cô không về nhà, trực tiếp ở lại nhà Khuất Vân.
Người ta nói rằng, lún vào vũng bùn, là một quá trình
rất chậm.
Ban đầu, Du Nhiên chỉ định ở lại nhà Khuất Vân hai
ngày rồi sẽ trở về, nhưng khi ngày hai mươi tháng Một tới, Khuất vân nhìn màn
mưa bụi gần như không nhìn thấy đường ngoài cửa sổ, vô cùng bình tĩnh mà nói:
“Mưa quá lớn, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh đè Du Nhiên đang kéo hành lý xuống sô
pha, ôn tập bài thể dục nam nữ.
Du Nhiên nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn của Khuất Vân,
quyết định ngày mai sẽ về.
Ngày hai mươi mốt tháng Một, Khuất Vân tắt ti vi, vô
cùng nghiêm túc nói với Du Nhiên đã gần ra đến cửa: “Gần đây khủng bố rất
nhiều, an toàn là trên hết, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh lôi Du Nhiên đang kéo hành lý tới phòng
ngủ trên lầu, tiếp tục đóng phim người lớn.
Du Nhiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn không đỡ được kỹ
thuật hôn của Khuất Vân, ngoan ngoãn nằm xuống, quyết định ngày mai sẽ đi.
Ngày hai mươi hai tháng Một, Khuất Vân từ trong phòng
tắm đi ra, vô tội nói với Du Nhiên đang lén lén lút lút bỏ đi: “Tôi không cẩn
thận đổ quá nhiều sữa tắm, bỏ đi thật lãng phí, em ở lại đi tắm trước, ngày
khác hãy về.”
Nói xong, anh kéo Du Nhiên vào phòng tắm, thuần thục
cởi quần áo cô, bắt đầu uyên ương nghịch nước.
Du Nhiên kiên định trong lòng, cô quyết định, ngày mai
nhất đi phải đi.
Ngày hai mươi ba tháng Một, Khuất Vân mở cửa, đẩy Du
Nhiên vừa mới bị chặn lại dưới lầu lên thảm, bình tĩnh nói: “Em nhỡ tàu hỏa, vì
vậy, ngày khác hãy về đi.”
“Tàu chạy lúc mười hai giờ trưa, giờ mới có chín giờ,
sao có thể nhỡ được!”
“Bởi vì, động tác của tôi quá chậm.”
Nói xong, Khuất Vân giống một con dã thú nhàn nhã lại
phong độ nhào về phía Du Nhiên ở trên thảm.
Cứ như thế, ngày trở về của Du Nhiên vô cùng xa xôi,
cuối cùng, cô bỏ cuộc, nói dối bố mẹ rằng mình đăng ký một khóa học mùa đông ở
trường, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Bố mẹ đương nhiên giơ hai tay đồng ý, còn gửi cho cô
một khoản tiền tiêu vặt mấy con số.
Đầu tiên, Du Nhiên rất hổ thẹn, một giờ sau, cô nàng
đã hào hứng cầm tiền đi mua quần áo.
Đến đây, cuối cùng Du Nhiên cũng thông đồng với Khuất
Vân làm bậy.
Du Nhiên không phải kẻ ngu dốt, cũng ý thức được sau đêm
đó, thái độ của Khuất Vân đối với cô đã thay đổi.
Tuy không biểu hiện tình yêu hay ngọt ngào dỗ dành rõ
ràng, nhưng Du Nhiên cảm giác được, Khuất Vân dường như quan tâm tới cô hơn rất
nhiều.
Cô, đã vào được trái tim anh.
“Vì sao lại như vậy?” Cuối cùng Du Nhiên không nhịn
được nữa, sau một lần tập thể dục trên giường, cô đã bày tỏ với Khuất Vân nghi
hoặc của mình.
“Tôi có như vậy sao? Em suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Khuất Vân nhắm mắt, nhưng trước đó phải đưa tay ôm lấy thắt lưng cô.
Thắt lưng trần trụi.
“Lẽ nào…” Trong đầu Du nhiên xuất hiện vô số loại khả
năng, nhưng nguyên nhân đáng nghi nhất chỉ có một: “Lẽ nào, cơ thể em thật sự
tuyệt vời như thế, khiến cho anh muốn ngừng mà không được?!”
Cánh tay Khuất Vân đặt trên eo cô vô thức giật một
cái.
“Nếu là như vậy… em lỗ to rồi.” Du Nhiên tiếp tục chìm
trong ảo tưởng hoàn mỹ của mình.
“Vì sao?”
“Em là một bảo bối hiếm thấy đúng không? Nói không
chừng em có thể gặp một anh chàng cực phẩm thì sao?”
“…”
“Khuất Vân, sao không nói gì, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tối nay không nên để em ăn nhiều như
thế.”
“…”
Tuy Khuất Vân này tính tình cổ quái, cũng không làm
được chuyện gì khiến cô cảm động ứa nước mắt, thậm chí một câu “anh yêu em” còn
chưa nói, nhưng Du Nhiên không hối hận đã để mối quan hệ với Khuất Vân thăng
hoa đến trình độ thể xác.
Bởi vì, cô luôn nhớ lời anh nói đêm đó.
Vì sao anh muốn em?
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Trái tim Du Nhiên không lớn, chỉ có thể chứa được
những lời này.
Vì vậy, cô đăng ký học ngay tại nhà Khuất Vân, chỉ là,