
n nhuận
bút bộ tiểu thuyết còn chưa thanh toán được, bộ trong tay nàng bởi vì biên tạp
đại nhân không hài lòng bị đưa về để sửa chữa, những ngày sau này sẽ rất khó
khăn, những ngày uống nước mì còn phải tiếp tục một thời gian.
Lúc Lục Tiểu Phong về đến nhà Tô Trí Nhược đang ở
trong phòng tắm tắm gội, nàng ôm túi mì tôm đứng ở cửa phòng tắm ngây ngốc, sau
đó đem túi mì tôm sắp xếp vào trong tủ bát.
Qua một lúc, Tô Trí Nhược từ trong phòng tắm đi ra,
sương mù nóng hôi hổi theo cửa mở tuôn ra bên trong phòng. Tô Trí Nhược vắt một
chiếc khăn tắm trên cổ, mặc một cái T-shirt rộng thùng thình màu đen, một cái
quần dài trắng vải bông đi đến trước mặt Lục Tiểu Phong.
Mùi hương bạc hà mát lạnh xông vào mũi, Lục Tiểu
Phong khẽ giật mình mới ngẩng đầu, đã thấy Tô Trí Nhược tựa tiếu phi tiếu đứng
trước mặt nàng, Hạ Kỳ nói quả là đúng, hình dáng khuôn mặt này thật xinh đẹp,
rất yêu nghiệt, thế cho nên nhìn lâu nàng cũng sẽ thất thần.
Tô Trí Nhược chán ghét nhìn thấy cô gái này cứ nhìn
hắn là ngây ra, dùng sức gõ bàn một cái, cô ta mới mở trừng hai mắt, coi như đã
tỉnh lại.
Khi Lục Tiểu Phong tỉnh táo lại, điều đầu tiên đập vào
mắt nàng là thấy một tay Tô Trí Nhược đang cầm… đồ lót của nàng.
Lục Tiểu Phong nhanh chóng đi lên giật lại đồ lót của
nàng ôm chặt vào trong ngực khẽ trách: “Anh cầm đồ lót của tôi làm cái gì?”
Tô Trí Nhược bật cười “xì” một tiếng, liền cười to
trên mặt không hề xấu hổ nói: “Này cô, sau khi cô tắm xong đồ lót có thể phơi
trên ban công được hay không?”
Lục Tiểu Phong phồng má trợn mắt trừng hắn, người đàn
ông này ba lần bốn lượt kêu nàng là cô này, cô kia, cho dù thế nào nàng cũng
lớn hơn hắn bốn tuổi, thái độ của hắn đối với người lớn tuổi hơn chính là như
vậy sao?
“Tô Trí Nhược, anh có thể không cần gọi tôi là cô này,
cô kia hay không? Anh có biết mình rất không lễ phép hay không, ví dụ chuyện ở
cục cảnh sát kia. Một cảnh sát nhân dân sao có thể dùng cái loại thái độ này
tiếp đón một người dân tới tố giác, ở trường cảnh sát anh học được những cái
gì?” Lục Tiểu Phong lắc đầu nói tiếp: “Coi như là một người bình thường, nói
chuyện với một người lớn tuổi hơn mình làm ơn tỏ ra lễ phép một chút đi.”
Tô Trí Nhược nhìn cô gái đang nói rõ ràng mạch lạc
trước mặt mình không giận ngược lại lại cười: “Vậy còn cô, cô có phải là tấm
gương tốt hay không? Một con người có lễ phép mỗi lần đều cho tôi ăn thịt thỏ,
đem tôi như một đứa ngốc gạt ở trên đường sao? Còn nữa, cảnh sát chúng tôi có
bao nhiêu vất vả cô có biết không, cô cả ngày viết tiểu thuyết căn bản không
thể hiểu được. Chúng tôi vì nhân dân phục vụ chẳng lẽ lại chỉ ở trong phòng làm
mỗi một việc bưng trà rót nước cùng các người nói chuyện phiếm hay sao, cô cho
là như vậy có thể bắt tội phạm về được sao? Chúng tôi đều phải liều mạng ở bên
ngoài!”
Tô Trí Nhược vừa nói vừa đi thẳng về phòng mình không
quay đầu lại, lực đóng cửa mạnh đến độ làm cho cả ràn nhà cũng rung lên.
Lục Tiểu Phong cố gắng nắm chặt đồ lót ở trong tay
nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa
quay về cảnh cửa đang đóng chặt kia mắng một câu: “Thật sự lẽ nào lại như vậy!’
Chuyện lần này qua đi, trong nhà Lục Tiểu Phong không
phát ra thêm bất kì tiếng cãi vã nào nữa, bởi vì chiến tranh lạnh chính thức
bắt đầu.
Nói tiếp lại thấy nực cười, cơ hội hai người gặp mặt
hẳn là không nhiều lắm, cũng khống biết sao khi mà Tô Trí Nhược mở mắt rời khỏi
giường thì người đàn bà kia bên ngoài vẫn còn ngồi đánh chữ, buổi tối khi về
đến nhà người đàn bà kia vẫn ngồi đánh chữ, cảm giác suốt ngày đều phải chạm
mặt người đàn bà kia. Tô Trí Nhược không thể hiểu được ý nghĩa cuộc sống mỗi
ngày của người này ở chỗ nào, không có giải trí, không có bạn bè, cũng không
biết viết những thứ gì.
Dù sao cũng không phải chuyện của hắn, hắn còn có
chuyện phiền lòng phải lo.
Hai người coi đối phương như không khí, nhìn thấy nhau
cũng làm bộ như không phát hiện.
Tối nay, Tô Trí Nhược vừa đi về đến nhà liền đi vào
phòng tắm, nhìn qua tâm tình không được tốt. Điện thoại di động hắn đặt trên
ghế sô pha bắt đầu đổ chuông, vang lên nửa ngày mới ngừng lại. Vừa dừng lại,
lại vang lên, bài hát tiếng Anh kia không biết tên là gì làm cho Lục Tiểu Phong
một chữ cũng không đánh được.
Lục Tiểu Phong vọt tới trước cô pha cầm lấy điện thoại
của hắn vừa muốn bấm tắt, thanh âm của Tô Trí Nhược sắc bén vang lên ở phía
sau: “Tại sao cô lại đụng vào điện thoại của tôi?”
Câu nói đầu tiên sau chiến tranh lạnh.
Lục Tiểu Phong cắn cắn môi xoay người, tay nàng cầm
điện thoại của Tô Trí Nhược giơ lên: “Thỏa thuận đã nói qua rồi, không cho phép
anh quấy rầy lúc tôi làm việc.”
“Làm việc, nhìn cô như vậy thì làm việc cái gì.” Tô
Trí Nhược cười cười chẳng thèm để ý: “Mau đưa điện thoại cho tôi.”
Tay Lục Tiểu Phong nắm lấy di động không ngừng dùng
sức, di động trong tay nàng rung lên, cuối cùng, đi động im lặng lại.
Bộ dạng của Tô Trí Nhược vẫn là du côn thèm đòn, nhưng
mà nhìn qua đã thấy không còn kiên nhẫn, hắn hướng về phía Lục T