
nào.
Chỉ huy quân đội gì mà lại nghĩ bạn cùng khoa là người yêu có công
trèo đèo lội suối mang tấm chân tình đến doanh trại rồi cho phép họ ra
ngoài ngủ với nhau cơ chứ? Còn cô Yeong Ji kia, cớ sao người ta bảo đến
liền đến ngay, bất chấp cả thi giữa kỳ? Hồi tiểu học cô ta đoạt giải
cuộc thi đẩy tạ tổ chức hai năm một lần nên dẻo dai quá mức, đến độ có
thể đổi hết mấy lần xe buýt nội thành và ngoại thành để đến với tình yêu đây mà. Còn Kyu Jin, đành rằng gã chỉ uống một chai Soju để cảm ơn
người bạn đã đến được nơi mà người yêu mình không đến được, nhưng cớ sao gã lại hào phóng đến mức dâng luôn cả tấm thân? Nên đập cho kẻ nào một
trận để rửa hận đây. Không chỉ riêng mình ai, đối với Ji Hyeon, cả ba
người đó đều đáng chết cả.
Càng nghĩ càng thấy gã Kyu Jin láo xược, mấy ngày trước khi nhập ngũ
gã sống chết bắt Ji Hyeon hứa sẽ không phản bội. còn bắt Ji Hyeon phải
chứng minh bằng cách... lên giường.
“Anh phải ghi lại dấu ấn lên em thì mới có thể yên lòng đi được.”
Rồi gã giở hành động sỗ sàng.
“Em hãy cho anh thấy tình yêu dành cho anh đi nào!”
Gã nói ra một lô những lời thoại trong mấy bộ phim rẻ tiền.
Cuối cùng gã nắm lấy cổ tay Ji Hyeon kéo xềnh xệch đến trước cổng nhà nghỉ đối diện trường.
Song, Ji Hyeon nói rằng hôm đó là ngày thứ hai trong kỳ kinh của cô,
rằng nó đang ra ào ạt, cuộc đấu tranh của Kyu Jin đã kết thúc tại đó.
Chuyện đang kể đến đâu mà lại lạc sang chuyện này nhỉ? Dù sao, cuộc
tình ngủ bụi lãng mạn của Yeong Ji và Kyu Jin nếu chỉ có một lần đó
thôi, có thể viện cớ bị rượu làm mờ mắt, rồi YeongJi và Kyu Jin đều câm
như hến, có thể Ji Hyeon mãi không biết gì, và mọi chuyện sẽ trôi vào
quên lãng, sự việc trở nên tày đình khi người ta hẹn hò làm chuyện đó
đều đặn hai tháng một lần. Lại thêm, Yeong Ji rủ rỉ với những người bạn
thân rằng cô ta có một mối tình bé nhỏ với Kyu Jin, còn Kyu Jin cũng bảo với mấy thằng bạn gã rằng gã ta đang qua lại với Yeong Ji. Chuyện này
ngay lập tức truyền tới tai Ji Hyeon.
Dĩ nhiên, lúc đầu Ji Hyeon đã giận sôi lên. Cô viết một bức thư dài
gửi cho Kyu Jin, chửi hắn như chém chả và tuyên bố chia tay, đồng thời
cắt đứt tình bạn với Yeong Ji. Thế nhưng Ji Hyeon không phải người có
thể thù dai và cũng chẳng cứng rắn gì, nên ngay khi nhận được bức thư
tha thiết cầu xin được tha thứ và nối lại tình xưa của Kyu Jin, cô lại
mềm lòng. Kyu Jin thề thốt đó là một phút lầm lạc của mình, gã đổ mọi
tội lỗi lên đầu Yeong Ji, tại cô ta cứ dai dẳng, thường xuyên đến tìm
Kyu Jin, cả sư đoàn cười nhạo cô ta là loại đàn bà dâm ô, chuyên quyến
rũ đàn ông. Ji Hyeon đã tin theo lời Kyu Jin mà khinh bỉ Yeong Ji như
loại đàn bà đê tiện nhất trên đời này. Đương nhiên gã ta được thể, viết
thư tấn công liên tục, mang cả ông bà ông vải ra mà thề thốt, hứa sẽ
không bao giờ tái phạm nữa, đồng thời van nài Ji Hyeon hãy tin rằng gã
chỉ yêu mỗi mình cô. Thế rồi Ji Hyeon cũng bỏ qua chuyện này.
Tên thối tha ấy, Ji Hyeon khốn khổ đã bỏ qua cho gã. Khi Kyu Jin gửi
thư đến, cô”hừm” một tiếng nhưng lại vẫn gửi thư hồi âm. Kyu Jin dỗ ngọt rằng đến kỳ nghỉ, gã sẽ bù đắp cho vết thương của Ji Hyeon, vết thương
do mối quan hệ dây dưa giữa gã và Yeong Ji gây ra. Gã bảo hy vọng Ji
Hyeon xuống để gặp mặt, cô cũng không từ chối. Nhưng Ji Hyeon vẫn một
mình gặm nhấm nỗi đau và dần dần trở nên lãnh đạm, hờ hững với thứ tình
cảm dạt dào mà vô nghĩa này, cuối cùng cô tìm được một người con trai
khác và cắt đứt quan hệ với Kyu Jin nhạt nhẽo.
Ôi không, tại sao lại kể ra chuyện gã Kyu Jin này chứ? Chuyện tình với người bạn trai thứ hai kể sau vậy.
Các bà cô lần lượt xuống xe, Hong Y là người cuối cùng. Hong Y từ
trên xe tải bước xuống, Ji Hyeon nghe cô ta cất tiếng mời Taek Gi vào
nhà ăn cơm tối, mới dứt khỏi dòng suy nghĩ, bất giác vểnh tai lên nghe.
“Vào nhà chơi đi anh!”
“Phải đưa cháu gái bác Kim về nhà trước đã.”
Nghe Taek Gi trả lời, Hong Y nhìn về phía Ji Hyeon. Ánh mắt đó như
muốn hỏi rằng cô đến đây rồi thì tự đi bộ về không được sao. Ji Hyeon
nhìn lại Hong Y như muốn nói rằng tôi còn lâu mới làm như thế. Nhưng sau đó, thấy chẳng việc gì phải tranh cãi với cô ta, Ji Hyeon cau mày đứng
dậy.
“Để tôi đi bộ về vậy!”
Nghe Ji Hyeon nói, nét mặt của Hong Y sáng lên nhưng Taek Gi ngắt lời cô:
“Để tôi đưa cô về.”
“Không sao đâu, tôi đi bộ được mà, có một đoạn chứ mấy.”
Ji Hyeon nở một nụ cười như thể cô là người hết sức rộng lượng. Dù không biết nụ cười đó cô dành cho ai.
“Cứ ngồi đấy, tôi đưa về.”
Taek Gi quả quyết nói. Ji Hyeon nhã nhặn nhìn Hong Y rồi ngồi xuống
với vẻ đắc thắng, trong lòng thấy vui vui vì mình được”ưu tiên.”
“Lát nữa nếu có thời gian, anh sẽ sang chơi.”
“Anh sang thật chứ?”
“Ừ, nếu có thời gian...”
Vừa nói dứt lời, Taek Gi đã lại nổ máy, Hong Y dõi theo với vẻ đầy
tiếc nuối. Ji Hyeon cố ý tránh ánh mắt của Hong Y, sau khi đi được một
quãng xa cô mới quay sang nói với Taek Gi.
“Tôi đi bộ về cũng được mà.”
“Buổi tối tôi còn phải trông nom bác Kim nữa.”
“Tôi trông cũng được mà.”
Taek Gi không đáp lại, lái xe thẳng hướng về