
n chưa thấy trở ra, nét bực bội hiện rõ mồn một trên gương mặt Ji Hyeon. Mãi
lâu sau Taek Gi và Hong Y mới trở lại chỗ Ji Hyeon đang bọc nho. Không biết hai
người họ làm gì trong khu vừa rộng vừa sâu kia, chỉ thấy cô gái tên Hong Y mặt
đỏ bừng như bị dồn máu.
“Taek Gi ơi, Hong Y nhớ mày quá nên phải
mau chóng về đây đấy hử.”
Thấy các bà cô nói vậy, Hong Y đỏ mặt đáp:”Không
phải đâu ạ.”
“Chúng nó lên Seoul, về trông đẹp ra cả
nhỉ.”
“Đẹp như trăng rằm ấy.”
Xì, bảo lên Seoul về trông đẹp ra mà cũng
nghe được chứ? Trăng rằm cái nỗi gì...
Ji Hyeon bĩu môi nhìn Hong Y chằm chằm.
Dù Ji Hyeon đã bĩu môi, cố đánh giá thấp
ngoại hình của cô gái tên Hong Y đó, nhưng sự thực là cô ta rất đẹp và rất dễ
thương. Hoàn toàn khác với những cô gái ở quê. Ji Hyeon tự nhủ: sao mình phải
thấy tức tối vì con nhỏ nhà quê đó chứ, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn lại một cách
thật kỳ lạ. Cô ta chẳng có gì thua Ji Hyeon cả. Vàng thật chẳng sợ lửa, dù có
nói giảm nói tránh thế nào đi nữa thì cô Hong Y này vẫn không chê vào đâu được.
Mặc cho ji Hyeon không đời nào đồng tình với ý kiến đó. Và kỳ lạ hơn là tại sao
tất cả các bà cô lẫn Taek Gi đều không ai giới thiệu Ji Hyeon với cô ta, ngay
cả Hong Y cũng coi Ji Hyeon như không tồn tại.
Đến khi tất cả mọi việc đều xong xuôi, lúc
leo lên xe tải, Ji Hyeon và Hong Y mới chào hỏi nhau. Chỗ ngồi bên cạnh Taek Gi
rõ ràng là chỗ của... à không, chắc chắn là chỗ của Ji Hyeon, nhưng khi định
leo lên, Ji Hyeon thấy Hong Y đang ngồi chễm chệ trên ghế. Dù sao, cũng không
thể nói đó là ghế của tôi, cô lui ra đằng sau đi, nhưng Ji Hyeon cảm thấy thật
khó chịu vì mình chưa hề nhường mà cô ta đã tự ý cướp chỗ. Ji Hyeon đành cùng
các bà các cô leo lên thùng chứa hàng.
“Làm quen đi! Đây là cháu gái bác Kim.”
Taek Gi đến lúc ấy mới như thể phát hiện
ra Ji Hyeon có mặt trên đời, anh ta giới thiệu cô cho Hong Y. Thời điểm giới
thiệu sớm quá cơ.
“Chào chị!”
Hong Y chào và nở nụ cười duyên. Khi Hong
Y mỉm cười trông cô ta còn đẹp hơn lúc mới gặp rất nhiều. Vì thấy Hong Y xinh
hơn mình, cho nên sự bực dọc của Ji Hyeon càng như lửa được thêm dầu. Rõ ràng
cô ta nói giọng vùng Kyeong Sang nhưng lại ngọt ngào và dịu dàng khác hẳn với
mấy bà cô ở đây.
“Chào cô!”
Ji Hyeon cũng mỉm cười chào đáp lại.
Đến đó là hết. Hong Y chỉ nhìn về phía
trước, à không, chỉ nhìn chằm chằm vào Taek Gi, chẳng nói thêm với Ji Hyeon lời
nào nữa.
Ngồi cùng các bà cô ở thùng hàng phía sau,
Ji Hyeon mới phát hiện ra mình trông chẳng khác gì họ. Vì thế, Ji Hyeon càng
cảm thấy rõ rệt sự cách biệt lớn giữa cô và Hong Y đang ngồi cùng Taek Gi đằng
trước. Dù mấy bà cô ấy ít thì hơn Ji Hyeon độ mười tuổi, nhiều thì hơn cô đến
những hai mươi tuổi, nhưng Ji Hyeon mặc cái”quần phùng phình” màu sắc lòe loẹt
giống y loại quần họ đang mặc, lại móc khăn lên cái vành nón rộng nên ai trông
cũng sẽ tưởng cô là bà thím quê mùa. Tuy không có ý hạ thấp các bà cô ở quê
nhưng từ khi cô mặc cái váy hoa đang là mốt hiện nay về làng Kim Cheon đến giờ
mới có mấy ngày, ai dè đã bị biến thành một bà thím nhà quê thế này. Thật là ấm
ức mà. Bạn bè thấy cô mặc cái quần này thì sẽ nói sao đây hả trời, cảm giác khổ
sở bỗng dưng lại ùa về. Dù gì thì cô cũng là một Kim Ji Hyeon từng nổi tiếng ở
đại học cơ mà.
Nổi tiếng ở trường đại học? Đúng ra mà nói
thì không hẳn là vậy. Không hẳn nổi tiếng đến vậy. Ji Hyeon không có vẻ đẹp sắc
sảo, thân hình cao vừa phải, tròn vừa phải, mặt mũi không hề xấu xí, tựu trung
có thể nói là ngoại hình khá. Nhưng khi đó, cô luôn cập nhật những món trang
sức và quần áo hợp mốt để diện, lại chẳng bỏ sót một bài hát thịnh hành nào,
thường xuyên lui tới ăn chơi, nhảy múa ở các quán bar nổi tiềng. Ngoại trừ
không có vận may xin được việc làm, ở nhà lười nhác suốt hai năm trời, nói
chung cô đã tận hưởng được cuộc sống cơ bản của một cô gái Seoul. Thế mà nay Ji
Hyeon lại mặc cái”quần phùng phình” này rồi làm vườn ở quê, lũ bạn mà biết cô
cực khổ thế này thì sẽ nói sao không biết?
Tốt tính, dễ hòa hợp và chẳng nói ghét ai
bao giờ nên Ji Hyceon có rất nhiều bạn. Bạn gái nhiều, bạn trai cũng nhiều và
tình yêu thì cũng đã trải qua hai mối.
Hai người bạn trai sao?
Ji
Hyeon nhớ đến những anh chàng cô đã quen và chia tay, rồi lại không kìm được
nhìn chằm chằm vào lưng Hong Y và Taek Gi phía trước.
Ai
mà không có người yêu chứ? Muốn là có ngay.
Cảm
giác nhức nhối khó chịu lại ùa đến. Hay nói đúng hơn, cảm giác bực bội đang mỗi
lúc một dữ dội hơn.
Trong
số hai người bạn trai cũ của Ji Hyeon có một gã tên là Kyu Jin, Ji Hyeon sẽ
giải thích lý do vì sao cô lại nhẫn tâm gọi người mình từng yêu là gã. Họ đang
tìm hiểu nhau thì gã phải đi nghĩa vụ quân sự. Từ ngày có lệnh gọi nhập ngũ cho
đến buổi sáng phải vào trại huấn luyện, gã đã bắt Ji Hyeon hứa sẽ thủy chung
đến cả trăm vạn lần, nhưng rồi chính gã lại là kẻ thay lòng đổi dạ trước.
Gã
dùng trăm phương ngàn ké ép Ji Hyeon phải nói ra câu”Em sẽ không thất hứa.”
“Phải rèn luyện, phải quyết tâm, anh
đều không sợ. Chỉ sợ nhớ em đến mứ