
Ji Hyeon từ từ đi vào trong vườn xem có ai đây không thì nghe vẳng từ
đâu đó một giọng nói rất quen thuộc. Là giọng nói của ông.
Ông cũng đang ở
đây à?
Ji Hyeon bước về
hướng phát ra tiếng nói thì thấy ông từ phía sau lưng. Ông đang ngồi dưới gốc
nho, cô định gọi rồi lại thôi. Bởi không chỉ có một mình ông, còn có một bà cụ
cũng đang ngồi ở đó.
“Sao bà không
nghĩ thoáng được ra nhỉ? Có ai nói gì đâu?”
Giọng nói ông cộc
cằn.
“Già cả rồi, còn
làm mấy chuyện nực cười ấy làm gì.” Bà cụ đáp lời.
“Nực cười gì chứ.
Chúng ta có làm gì trái đạo lý đâu, có như bọn trẻ đâu?”
“Dù không trái
đạo lý nhưng ông đã đành là ông Kim, còn tôi là bà goá.”
Bà cụ ấy mình đã
gặp ở đâu rồi nhỉ? Đúng rồi! Chính là bà cụ đã cho kim chi!
“Goá thì không
tái hôn được sao? Ông ấy mất cũng hơn chục năm nay rồi, có hề gì chứ?”
“Người ta không
nói ra nói vào?”
“Mặc kệ miệng
đời, miễn mình không để tâm là được.”
“Sao lại không để
tâm được chứ. Sẽ mệt lòng đấy.”
“Nghĩa là bà
không muốn chứ gì?”
Ông đùng đùng nổi
giận.
“Ý tôi là mình
già cả, lẩn thẩn rồi, làm đám cưới mà làm gì.”
“Thế bà cứ tính
lén lút gặp nhau hằng đêm như thế này à?”
“Giời ạ, tôi cũng
không biết nữa. Làm thế nào mới được bây giờ?”
“Thế nào là thế
nào. Cứ làm đám cưới rồi sống chung chứ còn sao nữa.”
Ối trời ơi!
Ji Hyeon vô cùng
ngạc nhiên, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Ôi trời ơi là
trời!
Ji Hyeon sắp phá
lên cười nhưng vẫn cố gắng ngậm chặt miệng.
Trời đất ơi,
chuyện gì thế này? Ông đang yêu cơ đấy!
Không ngờ trên
đời lại có chuyện thế này, chuyện hai người già kì quặc yêu nhau. Nghe là biết
tự đáy lòng ông muốn cưới và sống cùng bà, dù chỉ một ngày cũng được, còn bà
thì lại sợ những người trong làng chỉ trích nên lần nữa băn khoăn.
“Vậy thì việc kia
thế nào?”
“Việc nào chứ?”
“Chẳng phải tôi
đã bảo bà thứ ba này khi đảo Jeju à?”
“Đang bận thế này
mà chúng ta vẫn đi đảo Jeju được sao?”
“Thằng Taek Gi
biết việc, nó tự lo được. Ta cứ đi thôi!”
“Tôi biết rồi,
nào thì đi đảo Jeju.”
“Đã lén lút gặp
nhau nói chuyện thế này rồi, lại còn đi chơi cùng nhau nữa, thế mà không chịu
làm đám cưới là sao nhỉ?”
“Tôi đã nói rồi,
người trong làng sẽ nói ra nói vào đấy!”
“Người trong làng thì can hệ gì!”
“Ôi dào, thật là. Làm gì mà ông lại nổi cáu như thế?”
“Thì bà đừng có khiến tôi bực.”
Ông vẫn nổi giận đùng đùng.
Ji Hyeon nghĩ bụng, chắc mình sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến
một người đàn ông thế này dù có ở ngay bên cạnh, ông có gì tốt mà bà cụ phải
chịu đựng như thế nhỉ.
“Bà bảo yêu tôi, tôi cũng yêu bà, vậy mà bà lại đi lấy thằng
khác. Đến khi già, tôi bảo sống chung thì bà lại sợ ánh mắt người đời, dứt
khoát không đồng ý.”
“Sao ông lại lôi chuyện đó ra nữa rồi. Ông cụ nhà tôi bảo
không được lấy ông, bắt tôi phải lấy ông ấy. Ông bảo tôi phải làm thế nào.”
“Thế à, thế bà sống với tên lái vườn ấy tốt lắm à?”
Ôi ôi, trông ông kìa. Thật thú vị!
Ji Hyeon cảm thấy rất thú vị khi chứng kiến cảnh ông ghen.
Cô thóp bụng lại để khỏi bật cười.
“Nếu cứ thế này thì đừng gặp nhau nữa. Cứ hễ gặp là ông lại
nói cái giọng ấy.”
Cuối cùng thì bà cũng nổi giận và đứng phắt dậy, ngay lập
tức ông kéo bà ngồi xuống.
“Tôi chẳng đã bảo bà trốn đi cùng tôi rồi đó thôi.”
“Làm sao mà trốn được. Ông cụ nhà tôi biết tôi đi gặp ông,
suýt chết vì tức đấy. Ông không biết sao.”
“Bỏ đi với tôi có gì mà phải tức chết?”
“Tôi làm sao mà trốn đi được. Hồi đó tôi đâu có biết phải
làm thế nào.”
“Vì thế cho nên bà đi lấy cái thằng Jin Tae đó hả?”
Ông lại cáu kỉnh.
“Ông cụ bảo thế thì sao tôi dám cãi lời.”
“Bà không biết tôi và thằng Jin Tae có mối thâm thù à!”
“Ông lôi cái chuyện từ đời tám hoánh ấy ra mà nói chỉ tổ đau
đầu thêm thôi.”
“Ngày đó bà lấy thằng Jin Tae, tôi muốn giết quách nó đi cho
rồi, nhưng tôi vẫn cố nhịn đấy.”
“Dù gì cũng là chốn thân tình, sao ông lại chửi người quá cố
như chửi con mình thế! Ông tránh ra nào, bỏ tay ra!”
Bà đứng phắt dậy.
“Ngồi xuống đã!”
“Thôi, tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.”
“Tôi đã bảo là ngồi xuống đi mà.”
Ông ấn bà ngồi xuống bằng mọi cách.
“Jin Tae thì Jin Tae, thế thì đã sao.”
“Ông cứ nói dai dẳng mãi nên tôi mới thế.”
“Trước khi chết, bà không muốn thử sống cùng nhau một lần
hay sao.”
“Già mà còn làm chuyện xấu hổ…”
“Làm gì xấu hổ chứ. Khi sống đời sống vợ chồng với tên Jin
Tae thì bà chẳng kêu ca, còn với tôi thì bà không muốn chứ gì!”
“Tôi điên mất thôi. Ông có nói thế nào thì tôi cũng mặc,
thôi đi!”
Dường như bà thật sự đã nổi giận, Ji Hyeon thấy bà hất tay
ông liền rón rén quay trở ra.
“Ôi trời ơi, ông mắc cười quá đi mất. Ôi chuyện gì thế này?”
Ji Hyeon mím chặt môi nhưng vẫn phì cười. Cô bước ra khỏi
vườn nho thì thấy bóng đen thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Ji Hyeon hết
hồn ngẩng lên thì thấy Taek Gi đứng đó.
“Cô làm gì ở đây?”
“Đâu có gì, tôi đi hóng mát ấy mà.”
“Cô đi bộ tới à?”
“Vâng, lúc tôi
đến không thấy anh.”
“Tôi vừa từ nhà
đằng kia về.”
“Vậy ạ… Khi nào
anh về nhà?”
“Tôi về ngay giờ
đây.”
“Anh chở tôi về
với nhé.”
“Tôi