
ế chứ? Người nói ra được lý do mình yêu
thương người khác, chứng tỏ người đó không hề biết yêu.”
Trước câu trả lời bất ngờ của Taek Gi, Ji Hyeon cảm thấy xúc
động.
“Đúng là như vậy. Khi yêu một ai đó, ta chẳng cần biết lý do
vì sao ta yêu họ, ta chỉ có cảm giác đó như một sự mang ơn.”
“Mang ơn ạ?”
“Ừ.”
“Sao lại là mang
ơn?”
“Nghĩa là cảm ơn
người đã cho mình được nhìn thấy gương mặt mình nhớ nhung mỗi sáng thức dậy, ta
cảm ơn vì người đó đã cùng mình ăn những ăn món mà mình thích, ta cảm ơn vì đã
cùng chia sẻ thời gian hữu ích cho nhau, cảm ơn vì có thể được cùng nhau nhìn
thấy gương mặt già nua khi về già, và cảm ơn vì người đó coi gương mặt già nua
của mình là một vẻ đẹp, chứ không nghĩ nó nhăn nheo xấu xí.”
“…”
Ji Hyeon nghĩ
bụng, không hiểu anh chàng này học thuộc được mấy câu này ở đâu, để bây giờ lặp
lại y nguyên với mình, hòng khiến mình cảm động. Và quả nhiên, dù suy nghĩ lý
tính như vậy, nhưng Ji Hyeon vẫn cảm thấy xúc động nghẹn ngào.
“Anh luôn thầm
cảm ơn Ji Hyeon. Cảm ơn em vì buổi sáng thức dậy đã cho anh nhìn thấy khuôn mặt
anh nhung nhớ suốt đê, cảm ơn em vì đã cùng anh ăn cơm bò cay, và cảm ơn em đã
mang lại cho anh sự hứng khởi dù khi làm việc hay ở nhà…”
Taek Gi đưa mắt
nhìn Ji Hyeon.
“Phải chi anh
được giống như lời anh nói, vẫn thấy em đẹp dù em đã già nua.”
“Đây là lời cầu
hôn sao?”
Ji Hyeon ra vẻ
ngần ngại hỏi.
“Anh cầu hôn chán
ngấy thế này có được không?”
“Vậy là anh đang
tìm cách cầu hôn thật thú vị?”
“Anh đang suy
nghĩ nát óc đây.”
Nghe Taek Gi trả
lời, Ji Hyeon cười rạng rỡ.
“Cô Hong Y ấy, cô
ấy vẫn quấn anh lắm, anh phải giải quyết chuyện với Hong Y trước chứ?”
Thấy Ji Hyeon
dùng từ”quấn”, Taek Gi phá lên cười.
“Anh cũng đang
định nói đây.”
“Còn để em thấy
cô ta quấn lấy anh một lần nữa, em không nhẹ nhàng bỏ qua đâu.”
“Ai, với Hong Y
ấy à?”
“Không, với anh Taek Gi ấy. Anh mà bắt cá hai tay, em sẽ
trừng phạt anh một cách khủng khiếp.”
“Anh tuyệt đối không bắt cá hai tay đâu.”
Taek Gi mặt tái mét nói.
“Dù thế nào, chỉ cần thấy hai người ở cùng nhau một lần nữa
thôi, em cũng không bỏ qua đâu, anh cứ biết vậy mà làm theo đi.”
“Nhưng muốn nói chuyện rõ ràng với Hong Y thì ít nhất cũng
phải cho anh gặp cô ấy một lần nữa chứ.”
“Đứng cách nhau ít nhất năm mét mà nói. Nếu anh không đứng
cách xa năm mét, em sẽ coi như anh đang bắt cá hai tay.”
“Đứng xa như thế mà bắt thì có mà sái tay à.”
Taek Gi vừa cười vừa nói.
Ji Hyeon về nhà cùng Taek Gi, sau đó đi tắm rồi về phòng
mình thoa dầu lên mấy vệt muỗi đốt ở chân. Nếu Ji Hyeon không gãi mạnh thì cũng
không đến nỗi trầy xước thế này, giờ trông các vết muỗi đốt ấy trông giống như
những vết thương, bôi dầu vào rất rát. Mùi dầu đang tỏa ra nồng nặc thì lại có
một con muỗi ngang nhiên bay trước mặt.
“Dạo này muỗi trông thấy người mà chẳng còn biết sợ. Chưa
từng thấy chuyện này bao giờ!”
Ji Hyeon nhìn quanh phòng rồi cầm lấy tờ báo đứng dậy.
“Mày hút máu tao no nê rồi nhưng giờ phút này tao sẽ xử mày
tại chỗ.”
Ji Hyeon tiến lại bên tường, chỗ con muỗi khẽ đậu. Ji Hyeon
vừa vung mạnh tờ báo xuống đập thì nghe thấy có tiếng gọi”Anh!” vang lên ngoài
cửa. Đó là giọng của kẻ phá đám! Ji Hyeon bước đến trước cửa phòng, dỏng tai
nghe tiếng Taek Gi bước ra khỏi phòng.
“Em đến đấy à?”
“Anh bảo sẽ gọi điện cho em cơ mà.”
“Ừ, tại anh có chút việc.”
“Bây giờ anh rảnh chứ?”
“Ừ.”
“Ra ngoài một chút nhé. Em có chuyện muốn nói với anh.
Chuyện quan trọng.”
Có cái gì quan trọng với bạn trai người ta nhỉ?
“Đi thôi, anh!”
Thấy Hong Y nắm lấy tay Taek Gi, Ji Hyeon liền đạp tung cửa
phòng, rồi thoắt cái vờ giơ chân gá lên bậc cửa cao, để hở từ đầu ngón chân quá
lên đầu gối, đến tận phần đùi trên. Hong Y và Taek Gi đang nhìn nhau thì giật
mình, lại nghe thấy giọng Ji Hyeon.
“Anh Taek Gi, bôi dầu vào chân giùm em. Em bị muỗi đốt nhiều
quá, chắc thiếu máu mất thôi.”
Ji Hyeon thò đầu ra bất thình lình.
“Ôi, cô Hong Y
đến đấy à? Lại có việc gì nữa thế?”
“Trời ơi, trông
khiếp quá!”
Hong Y quay mặt
đi như vừa thấy điều gì không nên thấy.
“Anh Teak Gi!”
Giọng thỏ thẻ làm
nũng của Ji Hyeon cũng chính là lời cảnh cáo: Anh mà đi theo Hong Y ra ngoài sẽ
biết tay tôi.
Taek Gi nuốt nước
bọt, nhìn về phía chân Ji Hyeon rồi tiến lại gần phòng cô. Hong Y đau lòng nhìn
Taek Gi, suýt ngất xỉu. Taek Gi ngồi ngay bậc cửa, cầm lọ dầu Ji Hyeon đưa, bắt
đầu thoa dầu lên chân Ji Hyeon.
“Bị muỗi đốt
nhiều quá. Phải bắt hết lũ muỗi chết tiệt này lại, lấy lại máu chúng đã hút ra
mới được.”
Taek Gi lầm bầm
bằng giọng tức tối, hoặc cũng có thể do anh đang chữa thẹn. Ji Hyeon cười khẩy
nhìn Hong Y một cách tự đắc, thấy vậy Hong Y liền giương nắm đấm lên.
“Ôi trời ơi, tôi
điên mất thôi, thật là! Trời đất ơi!”
Hong Y giơ nắm
đấm phụng phịu rồi bỏ đi, tự hồ để lại một vệt lửa đỏ phả ra từ phía sau người.
Thấy Hong Y bỏ đi, Ji Hyeon cười trong chiến thắng, song cô chợt nhận ra ánh
mắt của Taek Gi đang nhìn chằm chặp vào đôi chân cô.
“Ôi trời, gì thế
này?”
Ji Hyeon hạ chân
khỏi bậ