80s toys - Atari. I still have
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 9.5.00/10/474 lượt.

đồng.

A Viên nghi hoặc tiếp nhận gương đồng, nhìn

thoáng qua mặt sau, nhất thời má nhiễm hoa đào, lập tức đem gương quay

về phía trước, không dám đụng, cũng không dám nhìn. Kia mặt trái gương

đồng đầy những hình ảnh “dây dưa”, nàng tuy rằng không hiểu hết nhưng

vẫn ngượng ngùng mãi thôi.

Nặc phu nhân cười nói: “Công chúa,

việc này vốn là mẫu thân công chúa nên làm, đáng tiếc nàng đã sớm quy

tiên. Phu thê trong lúc đó không có gì thẹn thùng, qua đêm nay, công

chúa người cái gì cũng sẽ hiểu được. Công chúa nhớ đừng hù dọa phò mã,

dưới giường người là quân, hắn là thần, nhưng trên giường, người nên

theo hắn.” Nặc phu nhân cười hì hì nhìn nàng, trong lòng tràn đầy vui

mừng. Công chúa là một tay nàng nuôi lớn, rốt cuộc gả cho một phò mã

nhân phẩm và tướng mạo tương xứng, thật sự là một đôi như hoa mỹ quyến.

Phò mã Mộ Dung Lan Ẩn, dung mạo như tiên, tài mạo song toàn. Tuy là người

Yến quốc đưa đến trong triều, nhưng khí độ tao nhã phóng khoáng cùng cẩn trọng. Cùng công chúa đứng chung một chỗ, thật sự là một đôi thần tiên

quyến lữ.

Màn đêm buông xuống, nến đỏ lay động, giống như nỗi

lòng nàng bất an không yên lại sốt ruột chờ đợi. Ngoài cửa truyền đến

tiếng bước chân nặng hơn bình thường, nàng khẩn trương đứng lên, hắn đã

đến.

- “Chúc mừng phò mã, nô tỳ cáo lui.” Thanh âm của Nặc phu nhân lộ ra vui mừng cùng ái muội, sau đó tiếng đóng cửa khẽ vang lên.

Tim nàng đập dồn dập, một cái bóng màu đỏ di chuyển đến trước chân nàng,

khăn voan che hết khuôn mặt nàng, nàng chỉ có thể nhìn hồng bào, trên y

phục màu đỏ thêu giao long cùng tường vân.

Trước mắt chợt sáng

ngời, khăn voan bị vén lên. Tim của nàng cơ hồ bị hẫng một nhịp, lung

tung nhảy dựng lên, nàng bối rối giương mắt, nhìn hắn thấy tươi cười.

Mặt mày như họa, da thịt xanh ngọc nhiễm tửu sắc, tăng thêm vẻ tuấn mỹ.

Hắn si ngốc nhìn nàng, kinh diễm không thôi, kìm lòng không đậu thì thào một tiếng: “A Viên.”

Nàng thẹn thùng cúi đầu, hơi hơi cong miệng, thấp giọng nói: “Chàng không phải tửu lượng rất kém sao, vì sao còn uống?”

- “Rượu của Triển đại nhân, ta nào dám không uống.”

- “Triển thúc thúc?”

- “Đúng, trừ hắn, còn ai dám bức ta uống rượu?”

A Viên cười ngọt ngào: “Hắn nhất định là rất cao hứng, về sau rốt cuộc không bị ta quấn quít lấy, xem như được giải thoát rồi.”

- “Về sau, nàng quấn quít lấy ta.” Thanh âm của hắn khàn khàn, nương theo cảm giác say, tay hắn đặt ở bên hông nàng.

Hỷ phục phiền phức, tầng tầng lớp lớp, làm cho hô hấp của hắn càng thêm

dồn dập, lòng nóng như lửa đốt, vừa thoát được một tầng lại xuất hiện

một tầng.

Mặt A Viên cơ hồ còn hồng hơn cả màu hỷ phục, nàng mắt

thấy chính mình càng ngày càng đơn bạc, mỏng chỉ còn một tầng sa y, lại

không biết kháng cự như thế nào. Ý của bà vú, tối nay cái gì cũng theo

hắn. Nhưng cứ tùy ý hắn, đành phải khoanh tay ngồi nhìn như thế sao?

Nàng xấu hổ cơ hồ muốn khóc.

Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu,

vấn vít trên chóp mũi nàng. Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, có thể phác họa ra cảnh sơn thủy. Hiện tại, dưới lớp quần áo, màu trắng của da thịt giống như loại giấy tuyên thành tốt nhất, chờ hắn khám phá.

-

“Đừng.” Nàng bất chấp lời nhắc nhở của bà vú, bàn tay đặt ở phía sau

lưng hắn, tay hắn chạm vào một tấc, nàng liền…Nàng có chút phát run, vừa sợ lại vừa thẹn.

- “A Viên, đừng sợ.” Hắn hôn hai má nàng, từ

môi bắt đầu dao động đến cằm đến gáy, đến xương quai xanh, di chuyển

xuống hai bầu ngực . Hắn cắn vào đỉnh đồi, dùng một chút lực, nụ hoa nằm trong miệng hắn. Nàng kích động suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, bức

tường thành cuối cùng bị phá vỡ. Một cảm giác mát lạnh từ sau lưng đánh

úp lại, hắn đem nàng đặt ở trên giường, càng làm nàng thêm kích động.

Hai mắt hắn mờ mịt say mê. Hôn môi và vuốt ve không hề có dấu hiệu ngừng

lại, giống như vận dụng ngòi bút khi mây trôi nước chảy lưu loát sinh

động, hành văn liền mạch trôi chảy. Môi di chuyển xuống nụ hoa trước

ngực, hắn giật mình một chút, nụ hôn có phần ngưng trệ, sau đó càng thêm cuồng loạn.

- “Đừng.” Nàng tựa hồ chỉ biết nói một từ này, kìm lòng không đậu khước từ hắn.

Hắn chợt đứng dậy, sắc mặt thay đổi, nhìn dưới thân nàng. Nàng không dám nhìn hắn, chỉ nghe thấy hô hấp của hắn dồn dập.

Hắn đột nhiên vén sa trướng, xoải bước rời đi.

A Viên sửng sốt, mất đi nụ hôn cùng vòng tay ấm áp của hắn, cơ thể chợt

cảm thấy lạnh lẽo. Nàng khoác áo ngủ bằng gấm, không hiểu sao lại khẩn

trương hồi hộp. Nàng làm hắn giận sao? Là vì vừa rồi nàng hai lần khước

từ hắn? Nàng hối hận, nàng đáng nhẽ phải nghe theo lời của Nặc phu nhân, tùy ý hắn. Nhưng là, nhưng là, hiện tại phải như thế nào? Hắn đi đâu?

Nàng chân tay luống cuống, vừa thẹn vừa vội, nước mắt suýt chút nữa lăn

xuống, lại quật cường nín nhịn.

Đây là động phòng hoa chúc sao?

Nàng một lần nữa mặc y phục vào, gọi Dung nhi đang thị hầu bên ngoài

vào, phân phó nói: “Gọi Nặc phu nhân đến đây.”

Nặc phu nhân vừa thấy A Viên, kinh dị không thôi: “Công chúa, làm sao vậy? Phò mã đâu?”

- “Bà vú, ta cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên ra ngoài, không