XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324654

Bình chọn: 7.00/10/465 lượt.

biết

là đi nơi nào.” A Viên rốt cuộc nhịn không được, gục đầu vào gối, đem

nước mắt thấm ướt y phục.

- “Công chúa, vừa rồi có phải hay không người nói cái gì?”

- “Ta, vừa rồi hắn, hắn, ta nói hai tiếng “đừng”. Hắn liền rời đi.”

- “Ai nha, phò mã này như thế nào không hiểu phong tình, công chúa là tấm thân xử nữ, e lệ vốn không tránh khỏi, hắn cũng quá…” Nặc phu nhân có

chút tức giận, nhưng bản thân rốt cuộc chỉ là hạ nhân, biết làm thế nào, hắn dù thế nào cũng là trượng phu của công chúa, làm sao có thể trách

móc nặng nề. Bà đành phải hạ thấp ngữ điệu, trấn an nói: “Ta đi thỉnh

phò mã đến đây. Công chúa chớ gấp.”

- “Bà vú, ta.” A Viên từ nhỏ đến lớn, đã khi nào chịu ủy khuất như thế, muốn ngăn Nặc phu nhân, lại cắn môi.

Sau một lúc lâu, Nặc phu nhân một mình trở về, tức giận không thôi: “Phò mã nói hắn tối nay uống nhiều rượu, sợ quấy nhiễu công chúa, vì vậy quyết

định ngủ trong thư phòng.”

A Viên ngẩn ra, nhưng lại không nói thêm một lời.

Nặc phu nhân đã muốn bất chấp thân phận của mình, tức giận vô cùng.

- “Phò mã cũng là biết thư đạt lễ người, như thế nào lại cổ hủ quái dị

như thế. Cái gì mà kêu sợ quấy nhiễu công chúa. Nhà ai tân hôn, chú rể

chẳng uống rượu mừng, chỉ có hắn khác người, việc này ngày mai hạ nhân

trong phủ đều biết, làm thế nào mới phải?”

A Viên ngơ ngác ngồi trên giường, nến đỏ đã đốt quá nửa.

- “Công chúa, người cứ đi ngủ trước đi, có lẽ phò mã nửa đêm tỉnh rượu, tự nhiên sẽ tới đây.”

Nặc phu nhân vừa thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng an ủi, sau đó ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng tân hôn yên ắng chỉ có tiếng lồng đèn chao nghiêng trong gió. A Viên

nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Nàng là ấu nữ mà chính đế sủng ái nhất. Sinh ra vào ngày hội trung thu, lại

đúng lúc Yến quốc quy phục, chính đế long tâm đại duyệt, ban cho nàng

cái tên A Viên, chính là mong nàng càng tròn càng đầy. Mười bảy năm qua

coi nàng như minh châu ngọc quý, đại sự chọn phò mã, cũng do nàng tự

mình lựa chọn, phụ hoàng mặc dù không vừa lòng với xuất thân của Mộ Dung Lan Ẩn, nhưng cũng yêu quý tài hoa cùng tướng mạo của hắn, do dự một

hồi cuối cùng cũng đáp ứng hôn sự này. Mà nay, A Viên có chút nghi hoặc

lo sợ, Lan Ẩn mà nàng tuyển chính là người cùng Cửu ca chơi cờ vẽ tranh

ngày trước sao?

Nàng vừa gặp mặt, đối với Lan Ẩn, xem như nhất

kiến chung tình. Ngày đó, ở ngự hoa viên trên bàn đu dây, nàng nhún

người bay lên cao, tầm nhìn lướt qua bức tường, dừng ở phu tử viện. Đó

là nơi nhóm hoàng tử đọc sách. Ngồi đối diện với cửu ca là một người mặt mày như họa, mi thanh mục tú. Nàng nhìn qua, hai ánh mắt vừa giao nhau, đều bỗng nhiên giật mình, trong lòng đông lên một tiếng.

Tựa hồ

sợi tơ nguyệt lão cột chặt hai người họ vào lúc đó. Sau đó cửu ca thường dẫn hắn đến, thường vô tình hay cố ý tình cờ gặp A Viên.

Hắn hẳn là thích nàng, nhìn thấy nàng luôn nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa đưa tình, giống như sóng nước mùa xuân.

Nàng không rõ hắn đến tột cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ tổn thương lòng tự

trọng, nhưng là nàng vẫn chưa làm gì, bất quá chỉ nói một chữ đừng. Nàng không dám ngủ, cũng không ngủ được, trợn mắt đợi cho đến bình minh,

cũng không thấy bóng dáng Mộ Dung Lan Ẩn.

Sáng sớm hôm sau, Nặc

phu nhân vội vàng bước vào tân phòng. Nhìn thấy A Viên nửa ngồi nửa tựa

vào bên giường, bà hấp một ngụm khí lạnh, vội vàng đến gần thấp giọng

hỏi han: “Đêm qua, phò mã vẫn không tới?”

A Viên đờ đẫn lắc đầu, trong lòng thất vọng như vạn trượng sông băng. Hắn tới hay không, cùng nàng cũng không quan hệ.

- “Bà vú, ta ngủ.”

Nàng nói xong liền rúc vào chăn, mặt hướng vào tường, nghe thấy Nặc phu nhân thả sa trướng, ngọc câu vang nhỏ, một giọt nước mắt cứ thế chậm rãi

chảy xuống.

Nàng vốn cô ưu vô lự không biết thất ý cùng thương

tâm vì người hay vật gì, lần đầu tiên đã bị vắng vẻ như vậy nhất thời

không biết làm như thế nào. Chẳng lẽ hắn không thích nàng sao? Nếu không thích, vì sao đồng ý lấy nàng, chẳng lẽ là phụ hoàng ép buộc hắn?

Nàng không nghĩ ra, hỗn loạn ngủ. Nàng an ủi chính mình, có lẽ khi nàng tỉnh lại, Lan Ẩn đã ở trước giường.

Nửa cửa sổ bị tịch dương nhuộm màu làm cho sắc phòng càng thêm tươi đẹp.

Nàng chậm rãi tỉnh lại, nhu nhu ánh mắt, nhất thời không kịp phản ứng

đây là nơi nào. Sau một lúc lâu mới nhớ ra, đây không phải là Hồng Ảnh

cung nàng đã ở trong mười bảy năm, mà là tân kiến phủ công chúa.

Nàng ngồi xuống, xuyên qua màn trướng mỏng như cánh ve, mơ hồ thấy bên ngoài nhuyễn tháp có một người. Thân ảnh tuấn nhã quen thuộc. Trong lòng nàng nhảy dựng. Ngón tay muốn đẩy sa trướng ra lại do dự.

Hắn đứng lên, nhẹ nhàng bước vào.

Bàn tay trắng nõn thon dài vén màn trướng, sau đó giống như xuân sơn tĩnh thủy mỉm cười.

- “Nàng tỉnh.”

Hắn cười ngồi ở mép giường, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, ôn nhu mà thâm tình.

Nàng có chút ủy khuất, có chút mê hoặc, hơi cong khóe miệng.

- “A Viên.” Hắn cúi xuống, ở trên trán nàng khẽ hôn một cái. Nàng không

dám động, lại khẩn trương, ngón tay nắm chặt góc chăn. Vừa kích động