
o? Hắn thật không muốn sống?”
- “Hắn vì
sao đối với ta như vậy?” A Viên nhất thời ở trước mặt Nặc phu nhân cũng
không dám ngẩng đầu lên. Hắn thà rằng vắng vẻ nàng mà đi tìm một nữ tử
phong trần, việc này bảo nàng làm sao chịu đựng nổi, làm sao có thể kiềm chế.
- “Công chúa, người vẫn nên thể hiện chút uy nghiêm hoàng gia đi, tối nay hắn trở về, phải nói chuyện thẳng thắn mới được.”
- “Bà vú, đừng nói nữa.” A Viên xoay người, trở lại trong phòng. Lúc này
mới phát hiện ngón tay đã tê cứng. Bưng lên một tách trà, nước trà sóng
sánh chực tràn ra ngoài, phập phồng bất định, hơi thở khó khăn.
Lan Ẩn, Lan Ẩn. Nàng ở trong không gian yên tĩnh niệm hai lần, nước trong
hốc mắt không ngừng lưu chuyển, sau một lúc lâu vẫn không rơi. Nhục nhã
tức giận thất vọng tất cả đồng loạt dâng lên, đem tâm phế phủ đầy, dường như muốn nứt ra.
Buổi tối, hắn cư nhiên không có trở về.
A Viên ở dưới ngọn đèn cô lãnh ngồi một canh giờ, đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, cứ như vậy trắng mắt đến bình minh.
Hôm sau, Nặc phu nhân đã muốn thiếu kiên nhẫn, đối A Viên nói: “Công chúa vẫn là lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng làm chủ”.
- “Bà vú.” A Viên suy nghĩ một đêm, cuối cùng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- “Ta muốn đi xem cô nương Liễu nhi đó.”
- “Công chúa, vạn lần không thể. Người thân phận cao quý, sao có thể đi vào chỗ son phấn bụi trần đó.”
- “Thân phận cao quý thì thế nào?” Thân phận có cao quý đến mấy nàng
chung quy cũng chỉ là một nữ tử, cũng có tâm tư bình thường của nữ nhân. Nàng lặng lẽ thở dài, tâm ý đã quyết. Nàng nhất định phải nhìn xem, là
nữ tử như thế nào khiến hắn vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng.
Nặc phu nhân thấy khuyên giải cũng vô dụng, đành phải nghe theo.
- “Đi tìm vài món quần áo lại đây, mang theo hai người, cùng đi với ta.”
Nặc phu nhân vâng lệnh, đang muốn đi chuẩn bị, A Viên lại nói: “Đừng để
cho bất cứ ai biết.”
- “Ân, việc này đương nhiên.”
A Viên ngồi trong kiệu, vén rèm lên, lộ ra một khe hở nhìn ra ngoài.
Nàng trước kia rất ít có cơ hội xuất cung, càng không nghĩ tới có một ngày
lại vì loại tình hình này mà đi ra. Trên người là một bộ y phục bình
thường Nặc phu nhân đưa tới, màu lục nhạt, giống như sắc xuân trên đồng
lúa bạt ngàn. Nhưng lòng nàng lại giống như mùa thu hiu quạnh. Đại để
chưa bao giờ nàng chịu uất ức như vậy. Hèn mọn đến mức tự mình đi gặp
tình địch. Nàng buông sườn liêm, đối Nặc phu nhân phân phó: “Đừng để lộ
thân phận của chúng ta, ta chỉ đến nhìn một chút rồi đi. Ta thật sự nữ
tử mà hắn thích đến tột cùng như thế nào?”
Nặc phu nhân cắn răng nói: “Công chúa cần gì phải nhìn, chỉ cần nói một tiếng, không phải là giải quyết được việc này hay sao?”
A Viên thở dài: “Ta chung quy là tò mò, không cam lòng. Nhất định phải
nhìn một chút. Nếu hắn thật sự thích, ta sẽ thành toàn cho bọn họ.”
- “Người nói cái gì?” Nếu không phải đang ở bên trong kiệu, Nặc phu nhân chỉ sợ đã nhảy bật lên.
- “Có lẽ Lan Ẩn là bị quyền thế của phụ hoàng uy hiếp, bất đắc dĩ lấy ta. Kỳ thật, ta hẳn nên thông qua Cửu ca hỏi xem ý tứ của hắn. Là do ta quá lỗ mãng, phụ hoàng hỏi ta thích dạng người nào, ta nói là hắn. Ta cứ
nghĩ rằng hắn thích ta, nhưng lại không hỏi một tiếng. Là ta, quá lỗ
mãng.”
Nặc phu nhân kinh ngạc nhìn, nặng nề thở dài. Nàng như
vậy, nơi nào giống một vị công chúa. Chỉ giống như một chính thê trong
gia đình bình thường, nếu như người khác biết có chuyện như vậy, chỉ sợ
đã nổi trận lôi đình, làm ầm lên một phen. Nàng thì ngược lại. Nặc phu
nhân có chút giận, lại không dám nói thẳng.
Nơi phong hoa tuyết
nguyệt ở Kinh thành đều tập trung ở hồng giang này, hồng giang xuân sắc
kỳ thật là một con thuyền hoa bên bờ sông.
Ban ngày bờ sông hồng
không có cái không khí xa hoa trụy lạc như ban đêm. Trên sông có vài ba
con thuyền hoa trôi chầm chậm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thật
là thanh nhã.
Lần đầu tiên bước vào loại địa phương này, A Viên
vừa quẫn bách vừa tò mò. Nàng tuy rằng mang một cái mạng che mặt, hai má vẫn nhịn không được ửng đỏ lên, tâm trạng có chút kích động.
Nặc phu nhân để lại hai người ở trên bờ, cùng A Viên bước lên một chiếc thuyền hoa.
Vì không muốn bị người chú ý. A Viên cố ý gọi hai vị ca kỹ, nhẫn nại nghe
xong mấy khúc. Sau đó làm như vô tình hỏi bảo nương: “Nghe nói ở chỗ này của ngươi có vị cô nương gảy đàn tốt lắm, ta muốn nghe một khúc.”
- “Ai nha, hai vị đến đúng nơi rồi, toàn bộ thuyền hoa ở hồng giang, có
thể nói Liễu nhi nhà ta gảy đàn là tốt nhất, trong triều không biết có
bao nhiêu hoang thân quốc thích quý tộc đều mộ danh mà tìm đến đâu.”
Sau một lúc, một nữ tử thướt tha từ bên ngoài đi vào. A Viên có chút khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta.
Nàng ta mặt mày thanh tú dịu dàng, dung mạo sở sở, chọc người ta yêu thương. A Viên nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy nàng ta yếu đuối mềm mại thanh tú, chính mình còn bị mê hoặc đến hồ đồ, lập tức liền hiểu được. Trong ngực đột nhiên chua xót, không biết là tư vị gì.
Vốn đến thuyền hoa
nghe một khúc, chính mình mặc dù mang mạng che mặt không muốn làm cho
ngườ