Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324585

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.

i ta cảm thấy quá mức kỳ quái. Nàng càng không muốn để cho Lan Ẩn

biết, chính mình đã từng đến nhìn xem Liễu nhi. Cho nên, một khúc này vô luận khó nghe đến thế nào, cũng phải kiên trì nghe xong rồi mới đi.

Cứ như vậy tra tấn chính mình, chua xót. Chuyến này đến, quả nhiên có thu

hoạch, suy nghĩ cẩn thận. Nàng và Liễu nhi là hai loại hình khác nhau.

Nàng ta như một cành liễu yếu ớt, còn nàng lại tựa một đóa mẫu đơn. Mộ

Dung Lan Ẩn muốn làm một cây đại thu sum suê, mà không phải làm nền cho

thược dược.

Khúc cuối cùng, A Viên căn bản nghe không ra giai

điệu gì, mệt mỏi thưởng bạc, đang muốn đi. Đột nhiên thuyền hoa chuyển

động, cư nhiên có chiều hướng rời xa bờ.

Tú bả cả kinh, lập tức

gân cổ hướng ra ngoài cửa sổ mắng: “Cái thằng nhóc ngủ mê kia, bây giờ

là lúc nào hả?” Thuyền hoa bình thường đều neo đậu gần bờ, chỉ đến buổi

tối mới chèo trôi sông, ở dưới ánh trăng văn nhân thưởng rượu ngâm thơ.

Tú bà còn đang hùng hùng hổ hổ, bất thình lình mười mấy đại hán xông vào trong khoang thuyền.

- “Mắng cái gì đó. Làm cho bà ta im miệng.” Vừa dứt lời, đem thanh chủy thủ đặt trên cổ tú bà.

Tú bà bị dọa ngốc, nhìn đám khách không mời mà đến, cả người phát run.

- “Ai là Liễu nhi?”

Tú bà nói không nên lời, ngón tay run run chỉ vào Liễu nhi.

Cầm đầu là một hán tử không có hảo ý đi tới, nhìn Liễu nhi từ trên xuống

dưới hắc hắc cười, gật đầu nói: “Không sai không sai, trách không được

lão đại vừa gặp mấy lần đã nhớ mãi không quên.”

Bên cạnh vài người giễu cợt: “Chúng ta chuẩn bị có áp trại phu nhân, ha ha.”

Liễu nhi kinh hách quá độ, thân thể mềm nhũn, ngã vào trên chân A Viên, Nặc phu nhân a một tiếng.

Hán tử kia một tay đỡ lấy Liễu nhi, ánh mắt lướt qua A Viên. Khoát tay, chiếc khăn trên mặt A Viên bị gỡ ra.

A Viên kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn hán tử kia.

Hán tử kia cũng sững sờ, lẩm bẩm thành tiếng: “Thật xinh đẹp.” Thuyền hoa trôi vào giữa dòng.

Mười mấy hán tử ngồi trên thuyền say sưa uống rượu, tú bà và Liễu nhi còn có A Viên, Nặc phu nhân bị nhốt trong khoang thuyền. Từ bên trong lắng

nghe cuộc nói chuyện của bọn họ A Viên đoán những người này là hồng

giang tặc. A Viên từng nghe phụ hoàng đề cập qua, có một đám người sống

trôi nổi trên sông nước chuyên cướp tiền và hàng hóa của các thuyền qua

sông, xuất quỷ nhập thần, triều đình nhiều lần phái binh bao vây tiễu

trừ nhưng vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc.

Không nghĩ tới chính mình vậy mà xui xẻo đụng trúng, xem loại tình huống này, chỉ sợ đang lái

thuyền hoa đến sào huyệt của bọn chúng. Còn sau đó, nàng không dám nghĩ

tiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh, làm áp trại phu nhân?

Chết cũng

không thể đánh mất thể diện hoàng gia. Mắt thấy thuyền hoa cách bờ càng

ngày càng xa, đây là ý niệm duy nhất trong đầu nàng. Nặc phu nhân sắc

mặt trắng bệch, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.

A Viên cắn chặt răng

làm bộ muốn nôn mửa. Thanh âm này lập tức khiến cho bọn họ chú ý, có

người nhìn qua. A Viên nhíu mày thấp giọng rên rỉ: “Ta có chút say sóng, đi ra thành thuyền cũng tiện để nôn.”

Mọi người đang uống rượu,

nôn ở trong khoang thuyền thực sự có chút ghê tởm, làm cho người ta mất

hứng. Đi một mình ra ngoài, cánh tay nàng bám lấy mạn thuyền, dùng sức

nhoài ra, trước mặt chính là sóng nước. Nước sông đục ngầu, không biết

nông sâu.

A Viên làm bộ nôn vài cái, sau đó liều mạng trèo qua, trực tiếp nhảy xuống hồng giang.

Mùa xuân nước sông rất lạnh, tức thì nước ngập đầu.

Nàng ở trong nước chỉ có một ý niệm, chỉ mong những người đó đừng xuống nước cứu nàng. Kỹ năng bơi của nàng không tốt, nàng cũng không tính mượn cơ

đào tẩu, chính là nghĩ dù có chết cũng quyết không chịu nhục, không phải đánh mất thể diện hoàng gia. Thân là công chúa, nàng chỉ có thể làm

được như vậy.

Thân thể càng ngày càng chìm xuống, nàng không dám

nổi lên, ngừng lại một hơi. Đột nhiên, một bàn tay bắt được nàng. Nàng

hoảng sợ vô cùng, trăm ngàn không cần được cứu lên. Nàng chết cũng không thể bị tặc nhân bắt đi làm áp trại phu nhân.

Nàng cố sống cố

chết vùng vẫy, cánh tay kia lại vững chắc như tượng, gắt gao nắm lấy cổ

tay nàng. Nàng dưới tình thế cấp bách, lại nín thở quá lâu, nhất thời

uống hai ngụm nước sông, đầu óc mơ hồ, nàng cảm thấy chính mình cách giờ phút tử vong đã rất gần.

“Trước khi chết”, A Viên cảm thấy thực

mất mát thực thương tâm, chỉ vì muốn nhìn xem tình địch mà gặp đạo tặc,

kết quả tiện thể cũng bị cướp đi, vì bảo toàn trong sạch hiện tại rơi

xuống sông làm bạn cùng tôm cá. Thật sự là oan uổng muốn chết, nàng quả

nhiên trở thành vị công chúa oan ức nhất trong lịch sử.

Đột

nhiên, trên môi mềm mại, có một luồng khí tức truyền vào khơi thông cổ

họng nàng. Nàng giãy dụa không cần, lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm

nước, nước sông lạnh lẽo bao trùm phế quản, sau một hồi, nàng cái gì

cũng không biết.

Hồi lâu, mới có tri giác, nàng không dám mở mắt, có cảm giác nơi đang nằm không phải trên thuyền. Như vậy, hẳn là đã

chết đi, nàng từ từ thở dài. Vô cùng mệt mỏi, vô cùng thương tâm. Động

cũng không muốn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi m


pacman, rainbows, and roller s