
n nàng một cái, vẻ mặt không cho phép chống lại.
Kinh thư mua đến, Kế Diêu niệm vài câu. Tiểu Từ gà gật, ngã nhào trên giường đi gặp chu công. Kế Diêu mày liễm dãn ra, buông kinh thư, sau ót nhễ
nhại mồ hôi.
Tư thế ngủ của nàng vô cùng đáng yêu, giống như một
con vật nhỏ, mái tóc thật dài rơi trên vai nàng, buông xuống đến mép
giường, theo tiếng hô hấp khe khẽ, sợi tóc có chút lay động giống như
sóng gợn lăn tăn.
Kế Diêu đang xem đến nhập thần, đột nhiên dưới
lầu vang lên tiếng la hét huyên náo, thấp thoáng nhắc tới tên mình. Hắn
rút bội kiếm nhẹ nhàng mở cửa, đi xuống lầu.
Tiểu nhị đang bị vây chính giữa, ngón tay chỉ về hướng cửa phòng hắn. Mọi người vừa thấy
hắn, liền bỏ quên tiểu nhị sang một bên, nhao nhao nói: “Kế thiếu hiệp,
chúng ta là bang chim ưng biển tỉnh Giang Tây, muốn mời Kế thiếu hiệp
đến tổng đài một chuyến.
Kế Diêu vội hỏi: “Đa tạ nhã ý của các vị, tại hạ thực cảm kích, sư muội ta bị thương, đang tịnh dưỡng.”
- “Vậy hôm khác?”
- “Núi cao nước sâu, thịnh tình của các vị tại hạ ghi khắc trong lòng. Đa tạ đa tạ.” Kế Diêu vốn không phải người nhiều lời, đối phó khách sáo
vài câu, liền nhức đầu.
Bang chim ưng biển rời đi. Kế Diêu đang
định lên lầu, lại thấy hai vị nam tử mang bội kiếm đi vào, khí vũ hiên
ngang. Nhìn thấy tiểu nhị liền hỏi: “Ở đây có một người tên là Kế Diêu
không?”
Kế Diêu miễn cưỡng tiến lên, chắp tay nói: “Chính là tại hạ.”
Một người trong đó cao giọng nói: “Ta là đệ tử của Hào Quang môn tên gọi
Lưu Nhất Trảm, nghe nói Kế thiếu hiệp kiếm pháp hơn người, muốn tìm một
nơi so tài, thế nào?”
Kế Diêu nhìn vẻ mặt hắn kiêu căng ngạo mạn, đạm nhiên cười: “Đa tạ lời mời của Lưu đại hiệp, không cần tỉ thí, Kế mỗ chịu thua.”
Lưu Nhất Trảm sửng sốt, quay đầu nhìn người đi cùng cười nói: “Danh tiếng
của Hào Quang môn quả nhiên rất lớn, hắn ngay cả so tài cùng ta cũng
không dám, haha.”
Kế Diêu thản nhiên nói một tiếng: “Xin lỗi không tiếp được.” Xoay người lên lầu.
Kế tiếp liên tiếp có người đến khách điếm tìm hắn. Không ngoài vài chuyện, một là muốn kết giao, hai là muốn mời khách, ba là muốn so tài. Kế Diêu đối phó đến nhức đầu, đối tiểu nhị dặn dò không được tiết lộ chỗ ở của
hắn. Về sau có người hỏi, lại đặc biệt đem bạc đến cửa Nhất Phiến môn
mua tin tức. Có khi truyền tai nhau, tựa hồ hắn so với tưởng tượng có
chút bất đồng. Cứ quấy rầy như thế khiến hắn sinh bực bội. Đời người có
hai ba tri kỉ là đủ, hắn cũng không có hứng thú giao tiếp rộng với toàn
bộ anh hùng hào kiệt trên giang hồ. Huống hồ hai chữ hào kiệt, cũng
không phải cứ có một thân công phu là đủ.
Hắn tính toán đổi chỗ
ở, ở trong phòng thu thập đồ đạc, ánh mắt tùy ý bay tới dưới lầu, đột
nhiên ngẩn ra, dưới lầu trong bóng cây có một cỗ kiệu, rèm được vén lên, người bước ra là Triển Hoằng.
Trực giác Kế Diêu mách bảo hắn là đến tìm mình, liền lẳng lặng chờ ở cửa.
Quả nhiên, Triển Hoằng dẫn người lên lầu hai, thấy hắn ở cửa. Thoáng ngẩn ra, ngược lại cười nói: “Kế thiếu hiệp muốn đi đâu?”
Kế Diêu hành lễ nói: “Vừa rồi ở trên lầu trông thấy Vương gia, cố ý cung kính bồi tiếp.”
Kế Diêu dẫn Triển Hoằng vào phòng, người hầu giữ ở cửa. Triển Hoằng ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Từ cô nương thế nào?”
- “Nàng đang ở phòng bên nghỉ ngơi.”
Triển Hoằng gật đầu, nhìn thoáng qua gói đồ trên bàn, lại hỏi: “Thế nào, Kế thiếu hiệp phải đi ngay sao?”
- “Tại hạ muốn đổi một nhà trọ khác.”
Triển Hoằng quay đầu phân phó Chu Nhân: “Đem một biệt viện dọn dẹp sạch sẽ, mời Kế thiếu hiệp đến ở mấy ngày.”
Kế Diêu vội nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, tại hạ thực không dám quấy rầy.”
Triển Hoằng sắc mặt lạnh lẽo, nhìn hắn. Thái độ Kế Diêu tuy rằng khiêm
nhường, nhưng sống lưng thẳng tắp, cái trán cương nghị không khuất phục.
Triển Hoằng lại nhíu mày, cười nói: “Kế thiếu hiệp không chịu tiếp nhận tình
cảm tốt đẹp của bổn vương, là cho rằng biệt viện của bổn vương không tốt sao?”
Kế Diêu thở dài một tiếng: “Vương gia hiểu rõ tại hạ không có ý tứ này, chỉ là chúng ta sau ngày mười lăm sẽ đi, khiến Vương gia
tốn công sức sửa chữa biệt viện, thật sự là sợ hãi.”
Triển Hoằng vỗ bàn đứng lên: “Nói như vậy là định rồi, Chu Nhân, ngươi dẫn người an bài. Không thể chậm trễ Kế thiếu hiệp.”
Kế Diêu không còn cách nào đành nói lời cảm tạ, xuống lầu cung tiễn vị khách không mời mà đến.
Trước giường Tiểu Từ lẳng lặng đứng một người. Nàng vốn ngủ say, dung nhan
điềm tĩnh an nhàn, vô cùng ôn nhu. Hắn đứng im chốc lát, ngón tay khẽ
giơ lên, một đám sương mù dần bao phủ nàng.
Tiểu Từ lông mày nhíu chặt, lông mi run lên. Hắn ở trên cánh tay bị thương của nàng truyền
vào một cỗ nội lực, Tiểu Từ có chút giật giật, nhưng cũng không mở mắt.
Người nọ nhẹ nhàng cúi xuống người nàng, bên tai nói khẽ: “Tiểu Từ, Tiêu Dung là ai?” Thanh âm của hắn trầm thấp mê hoặc, kéo dài chầm chậm như tơ.
Đôi môi Tiểu Từ cư nhiên khẽ mở, chậm rãi nói: “Sư phụ.”
Người nọ chau mày, lại hỏi: “Con dấu Vân thị ở đâu?”
Tiểu Từ lông mi giật giật, thấp giọng trả lời: “Vân thị? Ta không biết?”
Người nọ đứng lên, thất vọng cực kỳ. Thôi miên thuật