Disneyland 1972 Love the old s
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324405

Bình chọn: 10.00/10/440 lượt.

của Miêu Cương không có

khả năng sai, ngân châm đích thực đã bắn trúng nàng, thuốc bột dẫn động, nàng sẽ ở trong mộng nói ra lời thật từ đáy lòng. Lẽ nào Tiêu Dung

không lưu con dấu cho nàng? Lấy cái chết giữ bí mật đến cùng?”

Hắn bước nhanh rời đi, cánh cửa vẫn như cũ khép chặt, cửa sổ vẫn như cũ đóng kín. Hắn như làn gió, đến vô tung đi vô ảnh.

Tiểu Từ sau khi

tỉnh lại nghe nói Triển Hoằng đã tới, còn muốn chuyển đến biệt viện hắn ở vài ngày, rất kinh ngạc: “Kế Diêu, hắn đường đường là một Vương gia,

tại sao lại muốn cùng người trong giang hồ lui tới. Ta xem bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ của hắn, thật giống Chiến quốc tứ quân tử.”

Kế Diêu

lắc đầu: “Ta không có ý làm môn khách, cũng không muốn cậy quyền, cái

gọi là vô công hưởng lộc, đối với hảo ý của hắn vẫn nên kính nhi viễn

chi thì tốt hơn.”

Tiểu Từ duỗi người vươn vai, nói: “Quả nhiên ở

Kinh thành có nhiều Vương gia, tùy tiện cũng biết một Vương gia rồi, thế nào lại không giống với nhân vật trong kịch nói? Hắn ngay cả một chút

kiểu mẫu ỷ thế hiếp người cũng không có, rất khiêm tốn dễ gần.”

Kế Diêu lườm nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Trong đầu nghĩ cái gì, há đều viết trên mặt cả sao?”

Tiểu Từ không phục: “Trên mặt Thư Thư cũng viết hai chữ người xấu đấy thôi.”

Qua một canh giờ, Chu Nhân quay lại, mang theo hai cỗ kiệu đưa hai người đến biệt viện An vương.

Biệt viện thật ra cách Vọng giang lâu không xa, thế dựa vào núi, bố cục sắp

đặt, cảnh vật đều là thượng thừa, đứng ở trên Lâm Giang các phóng tầm

mắt, không xa chính là hồng giang sóng lớn, phảng phất giống như đạp ở

dưới chân, làm người ta tâm sinh cao xa rộng lớn.

Màn đêm buông

xuống, Triển Hoằng đạp lên ánh trăng mà đến, ngồi xuống một cái bàn

trong Lâm Giang các, chuẩn bị đồ nhắm bánh ngọt, cùng Kế Diêu ngắm

trăng.

Chủ đề câu chuyện vẫn nói đến vị trí minh chủ võ lâm, Tiểu Từ nghe Triển Hoằng nhắc đến Mộ Dung Trực, đặc biệt để tâm.

Nguyên lai Mộ Dung Trực vốn do một tay Triển Hoằng nâng đỡ, lên làm võ lâm

minh chủ không tới hai năm, trên giang hồ lại đột nhiên nghe đồn hắn cấu kết với Đại Yến phía Bắc. Họ Mộ Dung chính là quốc họ Đại Yến, mà hắn

lớn lên cũng mũi cao tham mục, tự nhiên lời đồn đãi ngày càng nhiều. Đại Yến nhiều lần quấy rầy vùng biên giới, chiến tranh nổi lên ở U Châu. Vì thế Mộ Dung Trực từ trên đỉnh danh vọng ngã xuống nghìn trượng. Không

lâu sau hắn đột nhiên trúng độc mê man càng giống như đổ thêm dầu vào

lửa. Người trong võ lâm liền rục rịch mơ ước vị trí minh chủ.

Triển Hoằng dứt lời, đoạn nâng ly rượu nói: “Rắn không thể không có đầu. Kế

Diêu, bản vương cảm thấy ngươi minh mẫn thận trọng, có tấm lòng nhân

nghĩa, hiểu biết phi phàm, cho nên hết sức kỳ vọng ngươi lưu lại, vị trí minh chủ nhiều người mơ ước, lẽ nào ngươi một chút cũng không để vào

mắt?”

- “Vương gia, tại hạ cho rằng, võ lâm không nhất định phải

có minh chủ, cho dù có, cũng phải là người đức cao vọng trọng, không

phải dùng võ công luận bàn phân cao thấp. Kế Diêu không thể gánh vác

được trọng trách nặng nề này, cũng có việc khác quan trọng trong người.

Thực sự cô phụ sự ưu ái của vương gia.”

Triển Hoằng im lặng không nói, con mắt híp lại, chăm chú nhìn chằm chằm Kế Diêu.

Vẻ mặt Kế Diêu bình thản.

Triển Hoằng buông ly rượu, mày rậm thâm liễm. Người như vậy, dụ dỗ không

được, thuần phục cũng không xong. Làm thế nào để bắt hắn quy thuận dưới

chân mình, hoàn thành đại sự? Hắn nhìn về phía mặt nước xa xa, ánh mắt

lóe lên bất định, như đèn trên thuyền chài trôi sông.

Một lát, con ngươi hắn đảo qua Tiểu Từ, hỏi: “Cánh tay cô nương thế nào?”

Tiểu Từ vội nói: “Không sao, qua vài ngày thì tốt rồi.”

Triển Hoằng đối Tiểu Từ ân cần hỏi thăm vài câu, tựa như đối với nàng rất

quan tâm lo lắng. Tiểu Từ vô tâm vô phế cùng Triển Hoằng nói chuyện,

hoàn toàn đem hắn trở thành người bình thường mà đối đãi, còn kể những

chuyện vui trên núi cho hắn nghe. Triển Hoằng làm như cảm thấy hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn nàng, yên lặng mỉm cười lắng nghe.

Kế Diêu ở

một bên buồn bực uống trà, mắt thấy Tiểu Từ nói cười thản nhiên, mà

Triển Hoằng cùng không chớp mắt nhìn nàng, trong đầu có điểm mất bình

tĩnh, nét mặt nhưng vẫn trầm ổn yên tĩnh, dường như không có việc gì.

Đêm ngày càng sâu, Triển Hoằng đứng dậy đối Kế Diêu nhàn nhạt cười: “Nhị vị nghỉ ngơi, bổn vương không quấy rầy nữa.”

Kế Diêu chắp tay cung tiễn: “Vương gia đi thong thả.”

Triển Hoằng vén vạt áo, chậm chậm rời đi. Trước khi đi hai mắt xoáy sâu vào Kế Diêu.

Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kế Diêu, hắn nhìn ngươi rất lâu, chẳng lẽ là đoạn tụ?”

Kế Diêu tâm tư đang suy xét ý đồ của Triển Hoằng, bị một câu nói của nàng

làm da đầu tê dại. Di nương nói rất đúng, nàng như dòng suối trong veo

thấy đáy, người ruột để ngoài da thế này thật sự không thích hợp làm

việc lớn. Chỉ sợ không cẩn thận, dễ mất mạng nhỏ như chơi.

Hắn

thở dài một tiếng, tục ngữ nói si nhân có phúc, nàng có lẽ cứ như vậy

cũng tốt, còn hắn, mọi chuyện đều phải vì nàng lo lắng? Trong lòng hắn

căng thẳng, rồi lại