
n thành cái dạng gì. Vẫn là vào trong nói một tiếng.
Gõ cửa nhận sai.
Không có phản ứng, quả nhiên là tức giận.
Đập cửa, bên trong truyền đến một tiếng: “Người nào?”
Kế Diêu vội vàng đáp: “Là ta.”
Bên trong thanh âm có phần cấp bách: “Ta có việc, ngươi về đi.”
- “Ta cũng có chuyện.” Kế Diêu cảm thấy việc này không thể kéo dài, giải thích kịp thời là sáng suốt nhất.
- “Ngươi đi đi, ngày mai rồi nói.” Lời của nàng xen lẫn tiếng nước, xem ra tức giận không nhỏ!
Kế Diêu đẩy đẩy cửa, không nhúc nhích. Hắn chuyển tới cửa sổ, đẩy ra, nhảy vọt vào trong phòng.
“A” một tiếng thét chói ta! Kế Diêu bị dọa, sững sờ đứng ở đó.
Sau tấm bình phong hơi nước lượn lờ, quần áo của Tiểu Từ đều vắt lên bình phong, duy chỉ có cái yếm đào chưa kịp cởi!
“Ầm” một tiếng! Tựa hồ máu xông lên đầu, Kế Diêu cảm thấy choáng váng xưa
nay chưa từng có, so với mê dược trên nóc nhà trong trí nhớ còn muốn lợi hại hơn. Da thịt trắng nõn dưới ánh nến càng thêm ôn nhuận như ngọc,
trên cái yếm đỏ tươi là một đóa liên hoa, nụ hoa được phóng thích nhô
lên, nhụy hoa màu vàng nhấp nhô theo bộ ngực của nàng.
Bất quá
chỉ một cái chớp mắt, thời gian nhưng lại kéo dài vô hạn, như tơ như lũ
quấn quýt hắn, hắn muốn mở mắt, nhưng lại không dám.
Trước mắt hồng quang chợt lóe, hắn lại không thể né tránh. Một chiếc váy hồng đem đầu hắn bao lại.
Tiểu Từ rất nhanh bước vào sau tấm bình phong, tiếng nước trào ra, nàng chui vào trong thùng. Vừa hoảng vừa thẹn, còn rất tức giận.
Kế Diêu
cầm cái váy hồng, xấu hổ vô cùng. Tim bắt đầu đập loạn. Hắn miễn cường
bình ổn hơi thở, quẫn bách nhìn hơi nước sau tấm bình phong, thông cổ
họng nói: “Ta vội đến nói với ngươi một chuyện, lập tức sẽ đi.”
Tiểu Từ sau bình phong lặng lẽ không một tiếng động, xấu hổ không cách nào mở miệng.
- “Cái kia, ta, ta chỉ cùng nàng ta so mấy chiêu, vừa nhìn thấy ngươi rời đi, ta lập tức trở về.”
Tiểu Từ thấp giọng nói: “Ngươi cùng nàng so chiêu, liên quan gì đến ta?”
- “Ta sợ ngươi tức giận.”
- “Ta không hề tức giận.”
Không có tức giận? Hắn sửng sốt một chút, hắn sinh khí! Để cái váy xuống, hầm hừ nhảy ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ gió đêm mát mẻ, ngực của hắn
nhưng lại không thoải mái, nàng vì sao không tức giận? Nàng hẳn nên tức
giận mới đúng. Tiểu Từ sáng sớm tỉnh
lại, thấy ánh nắng chưa tràn vào, còn muốn nằm một hồi. Đột nhiên nghe
thấy trong viện có thanh âm Lục Nhiễm và Kế Diêu. Nàng đứng dậy mở cửa
sổ, chỉ thấy Kế Diêu tay nắm trường kiếm. Mà Lục Nhiễm lần này cầm một
cái roi, cùng hắn đứng đối diện, vẻ mặt mỉm cười: “Ta đêm qua vẫn luôn
nghĩ đến kiếm pháp của ngươi.”
Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh. Hắn không ngờ bị người ta tưởng nhớ một đêm, lại là một nữ nhân.
– “Đều nói lấy nhu thắng cương. Cho nên hôm nay ta cầm cây roi này trở lại xin chỉ giáo một phen.”
Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng không cho phép chống cự lại. Kế Diêu sóng mắt liếc qua Tiểu Từ bên cửa sổ.
Tiểu Từ vội vàng kéo cửa sổ xuống.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Kế Diêu đẩy cửa bước vào, nhìn thần sắc của nàng, hỏi: “Ngươi tức giận?”
Tiểu Từ ù ù cạc cạc, hắn vì sao lúc nào cũng hỏi nàng có tức giận hay không? Nàng đáp một tiếng: “Không có”, sau đó nhớ đến một màn đêm qua, mặt
nàng hiện lên sắc đỏ, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn. Mặc dù đã ngầm
cho phép, nhưng đêm qua sự việc phát sinh bất ngờ. Quả thực xấu hổ quẫn
bách, may mà vẻ mặt hắn hôm nay không nhăn nhó, bằng không nàng càng
thêm ngượng ngùng.
Kế Diêu lông mày nhíu chặt, buông kiếm, thần sắc không vui.
Lục Nhiễm cũng theo vào, cười nói: “Tiểu Từ ngươi tỉnh.”
– “Lục Nhiễm, ngươi thức dậy thật sớm.”
– “Bởi vì ta vội vã đến tìm Kế thiếu hiệp, thế nhưng hắn lại không chịu cùng ta so chiêu.” Lục Nhiễm hờn dỗi nhìn thoáng qua Kế Diêu, sau đó
lung lay cánh tay Tiểu Từ, ý tứ muốn Tiểu Từ giúp nàng.
Kế Diêu ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Tay nàng bị thương, ngươi không nên đụng.”
Lục Nhiễm sửng sốt, buông cánh tay Tiểu Từ ra.
Tiểu Từ thấy vẻ mặt Lục Nhiễm có chút xấu hổ, vội nói: “Không sao, ngươi có dùng sức lung lay cũng không có cảm giác.”
Lục Nhiễm vẻ mặt có chút áy náy, cười cười xin lỗi.
– “Kế Diêu, ngươi nhàn rỗi như thế, không bằng bồi Lục Nhiễm mấy chiêu
đi.” Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, trước đây ở Cẩm Tú sơn,
chính mình bám lấy hắn đòi so chiêu, tuy rằng vân khởi cửu thức chỉ được cái động tác đẹp mắt, hắn vẫn kiên nhẫn, tự giác thu nội lực, âm thầm
nhường nàng. Ngày hôm nay làm sao vậy, không tình nguyện như thế, ý tứ
rõ ràng hiện ở trên mặt, lẽ nào hắn không học đối với nữ nhân phải
thương hương tiếc ngọc? Huống chi, lúc này còn ở trong biệt viện của tỷ
phu Lục Nhiễm.
Tiểu Từ bất mãn liếc mắt nhìn hắn, ách xì một cái: “Ta muốn ngủ một lát nữa, các ngươi đi đi.”
Kế Diêu nhíu chặt lông mày, hình như có vẻ tức giận, Tiểu Từ thản nhiên nằm úp sấp trên giường, ôm chăn ngủ.
Đang mơ hồ đi vào giấc ngủ, chợt cảm giác một cỗ lãnh khí ập đến trước
giường, Tiểu Từ theo bản năng mở mắt ra, đã thấy Kế Diêu đứng trước
giường, trường kiếm nắm trong tay, trừng trừng nhìn nàng.
– “N