
thúc giục Kế Diêu đi Tam Sinh tự.
Kế Diêu đang muốn hướng Triển Hoằng cáo từ. Đã thấy Triển Hoằng mang theo Chu Nhân đến.
Hắn tiến lên thi lễ, nói: “Đa tạ Vương gia tiếp đãi nhiều ngày, hôm nay chúng tôi sẽ khởi hành.”
Triển Hoằng đưa ra một phong thư: “Ở đây có một phong thư, thứ sử U Châu Vân
Dực là do một tay ta tiến cử, ngươi nếu có chuyện gì cứ mang theo phong
thư này đến tìm hắn.”
Kế Diêu tiếp nhận, lại nói một tiếng tạ ơn.
Triển Hoằng ánh mắt lướt qua Tiểu Từ, cười nói: “Tiểu Từ cô nương, cánh tay của cô nương đã khỏi hẳn chưa?”
- “Rất tốt, đa tạ Vương gia chiếu cố. Như thế nào không thấy Lục Nhiễm?”
Triển Hoằng cười cười: “Nàng nhiễm phong hàn.”
Tiểu Từ tiếc nuối thở dài “Nga” một tiếng, Triển Hoằng lại nói: “Chuyến đi U Châu, chúc Kế thiếu hiệp thuận đường xuôi gió. Tiểu Từ cô nương cũng đi đường cẩn thận.”
Hai người tạ ơn xong, vội cáo từ. Ra khỏi biệt viện, Kế Diêu thở dài một hơi, trong ngực an ổn hơn rất nhiều.
- “An vương thật là nhiệt tình.” Tiểu Từ thuận miệng vừa nói, đã thấy biểu tình của Kế Diêu không đúng.
- “Ngươi cảm thấy sao?”
Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng, nói: “Chắc đến lúc bị bán đi ngươi cũng không biết.”
- “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Nhớ đến ánh mắt Triển Hoằng cứ nhìn nàng, giọng nói cũng thập phần thân
thiết, Kế Diêu chợt thấy trong lòng khó chịu, kiềm chế không được hỏi:
“Ngươi sẽ không cho rằng hắn bởi vì ngươi mới nhiệt tâm như thế chứ?”
- “Kế Diêu, lời này của ngươi như thế nào lại có vị chua?”
Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, hừ một tiếng: “Rốt cuộc có đi Tam Sinh tự hay không?”
Tiểu Từ mặt mày hớn hở: “Đương nhiên phải đi.”
Hôm nay Tam Sinh tự so với ngày thường càng thêm tấp nập, oanh oanh yến
yến, Kế Diêu theo sát Tiểu Từ, tâm tình cũng ôn nhu mềm mại. Nàng mở
tráp ra, lấy ngọc bội nắm chặt trong tay, giống như nắm hạnh phúc và
niềm hi vọng cả đời, thành kính mà dè dặt. Khóe miệng Kế Diêu hiện lên
nụ cười, trong chớp mắt dáng vẻ tươi cười bị động tác của nàng bóp nát.
Nàng đem ngọc bội thu vào trong tay áo, lại không có đưa cho hắn.
Những nữ tử xung quanh líu ríu hân hoan nhảy nhót đưa cho tình lang tín vật.
Nàng thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có ý định đưa
ngọc bội cho hắn. Nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngọc bội đó không phải đưa
cho hắn sao?
Trong ngực hắn thấp thỏm bất an, ngược lại còn có
tức giận! Thật vất vả kiên nhẫn ra đến cửa chùa, vẫn không thấy nàng có
động tĩnh gì, hắn có chút kích động, cước bộ dừng lại, buồn bực nói:
“Ngọc bội kia, ân, ngươi định tặng người?”
- “Ân.” Nàng ngọt ngào lên tiếng, khuôn mặt nhìn nghiêng bừng sáng, môi vẽ một nụ cười. Bên
cạnh nhìn sang, mắt nàng hơi rung động, giống như cánh bướm trong gió,
mềm mại lướt qua cánh hoa.
Đưa cho người nào? Lời này hắn ở trong lòng nghĩ bao nhiêu lần nhưng cũng không nói. Mà nàng lúc này dĩ nhiên
không có ý tứ đưa ra! Đêm dài lắm mộng, vẫn là cất vào trong tay nải cho an toàn.
Hồi lâu, hắn hừ một tiếng, một phen kéo ống tay áo của
nàng, rất nhanh cướp lấy ngọc bội nhét vào trong ngực mình, sau đó làm
như vô tình nói: “Đây là ngọc bội của ta, dựa vào cái gì để ngươi tặng
cho người khác?”
Hắn thân thủ giống như đang thi triển lưu quang
kiếm pháp, hành động bất ngờ, lưu loát sinh động.Tiểu Từ sửng sốt, nhìn
khuôn mặt hắn tràn đầy giận dữ, đột nhiên, nàng hiểu được, “Phì” cười ra tiếng, đưa tay muốn đoạt ngọc bội trong ngực hắn. Hắn đè chặt vạt áo
phía trước, nắm chặt bàn tay nho nhỏ của nàng. Buồn bực nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi sao có thể làm càn?”
Sẽ làm càn! Tiểu Từ cảm thấy hạnh phúc như đám mây màu hồng bao quanh trước mắt. Tay nàng ở
trước ngực hắn dùng sức, nhưng vẫn không cách nào lấy được ngọc bội. Kế
Diêu sắc mặt thoáng đỏ. Tiểu Từ bỗng nhiên hiểu ra tay mình chạm vào chỗ nào, bối rối rút tay ra.
Mây mù nhuộm đỏ lưng chừng núi, giống
như sắc mặt hai người lúc này. Kế Diêu chưa bao giờ luống cuống như vậy, tay nàng chỉ mới rút ra, vì sao trong ngực vẫn còn cảm giác tê ngứa?
Hắn cúi đầu buồn bực hừ một tiếng: “Ngươi muốn tặng cho ai, thì dùng vật của mình ấy.” Sau đó bước nhanh xuống núi.
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cười hì hì nói: “Được, ta đây lại vào trong một chuyến.” Nàng giả
vờ quay lại, Kế Diêu giậm chân một phen nắm lấy cánh tay nàng, nghiến
răng nói: “Ngươi dám.”
Tiểu Từ quay đầu, nét mặt tươi cười như
hoa. Sóng mắt đung đưa như nước, làn da đỏ bừng, hơi thở say lòng người. Kế Diêu suýt nữa đắm chìm vào, tay chậm rãi buông ra, nhưng hơi ấm
trong tay vẫn còn đọng lại.
Tiểu Từ ánh mắt trong veo, Kế Diêu thất vọng nghiêm mặt, không nhìn tới nàng, vành tai lờ mờ có sắc hồng.
Tiểu Từ cười lên ngựa, cố tình rên một tiếng. Quả nhiên hắn vẻ mặt khẩn trương đứng lên, đỡ cánh tay nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
- “Tay của ta dường như vẫn chưa linh hoạt.”
- “Vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
- “Hay là, ngươi cùng ta ngồi chung một ngựa được không?” Tiểu Từ cười hì hì nhìn hắn, có chút vô lại.
- “Không được.” Kế Diêu trừng mắt nhìn nàng, Nhanh chóng vung tay.
Tiểu Từ bộ dáng tươi cười, quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngồi nghiêm chỉn