
h,
ngay cả mắt cũng không nhìn về phía nàng, lẽ nào thời gian qua dáng vẻ
lạnh lùng của hắn là bởi vì ngại ngùng? Tiểu Từ cười thành tiếng.
Tiểu Từ nhếch môi, lập tức nghiêng người nói: “Đem ngọc bội cho ta.”
Kế Diêu hung dữ nói: “Là của ta.”
- “Ta đây mua lại của ngươi.”
Hắn quay đầu sang một bên: “Không bán!”
- “Vậy ngươi nói một câu thích ta, ta sẽ đưa ngươi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm như không nghe thấy.
Tiểu Từ không buông tha: “Kế Diêu, ngươi có nói hay không?”
- “Rõ ràng là ngọc bội của ta, còn dùng để đưa cho ta sao, thực rõ là
không còn gì để nói.” Kế Diêu thúc ngựa, nhanh chóng phóng đi.
Tam Sinh tự dần khuất
sau lưng hai người, trong lòng Tiểu Từ tràn ngập niềm vui không nói nên
lời, giống như gặp nam nhân trong lòng trong mộng, mà khi tỉnh lại, cư
nhiên vẫn nắm chặt tay người nọ! Hắn tuy rằng cái gì cũng chưa nói,
nhưng nàng biết, với tính cách của hắn, có thể làm đến mức này đã là rất khó.
Kế Diêu giục ngựa đi phía trước, trước mặt là con đường lớn, đi thông ra ngoài thành.
Đột nhiên, Kế Diêu xoay người xuống ngựa, gấp gáp tiến lên vài bước, đối người ngồi trong quán trà bên đường chắp tay thi lễ.
Tiểu Từ khom lưng vừa nhìn, nguyên lai có một vị tăng nhân ngồi trong quán
trà. Chính là Nhất Từ đại sư đã gặp qua ở Sùng võ lâu. Nàng vội vàng
xuống ngựa, theo Kế Diêu bước vào thi lễ.
Nhất Từ đại sư vẻ mặt hiền từ nhìn hai người, cười nói: “Đến cầu nhân duyên sao?”
Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, vội nói: “Không phải.” Tiểu Từ mím môi nhịn cười.
Nhất Từ đại sư cười ha hả, đối Kế Diêu nói: “Lão nạp chờ ngươi đã lâu. Có việc muốn hỏi ngươi.”
Kế Diêu vội nói: “Đại sư, mời nói.”
Nhất Từ đại sư nhìn thoáng qua người người đi lại trên đường, bàn tay đưa ra nói: “Vào gian sau nói đi.”
Kế Diêu đem dây cương giao cho Tiểu Từ, nhẹ giọng nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta cùng Nhất Từ đại sư ra phía sau nói mấy câu.”
Lều gian phía sau, đối diện là một rừng trúc lục mênh mông như biển, ánh mặt trời nhè nhẹ rơi trên mặt đất, thanh u yên tĩnh.
Nhất Từ đại sư nhìn Kế Diêu, thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới, trong lúc
vô tình lại gặp được lưu quang kiếm pháp. Nhớ đến một vị cố nhân, cho
nên lão nạp muốn biết một chút thông tin của hắn.”
Kế Diêu sửng sốt, thấp giọng nói: “Vị cố nhân mà đại sư nói, có phải họ Vân?”
- “Đúng vậy, hắn hiện ở đâu? Lão nạp đã có gần mười năm không gặp lại hắn.”
Kế Diêu lặng lẽ, trầm giọng nói: “Người đó đã mất nhiều năm rồi.”
Nhất Từ đại sư mày trắng khẽ động, một lúc lâu thở dài một tiếng: “A di đà
phật, Vân thí chủ thực sự là một người trạch tâm nhân hậu. Mười năm
trước Hoàng Hà vỡ đê, khắp nơi đều là biển nước mênh mông, Vân thí chủ
đem ba nghìn lượng hoàng kim quyên vào chùa, muốn lão nạp cứu trợ nạn
dân. Trách không được mười năm không thấy hắn đến Thiếu Lâm, thì ra là
thế.”
Kế Diêu nhớ tới những lời trong thư của di nương, lòng một mảnh trầm lặng.
Tiểu Từ buộc dây cương vào thân cây, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên trước
mắt thoáng qua một người. Nàng ta nhìn lướt qua Tiểu Từ, dường như rất
kinh ngạc, bóng dáng khẽ động, bước nhanh rời đi.
Bất quá chỉ một khắc nhìn lướt qua, trong lòng Tiểu Từ nhưng lại cả kinh, đây không
phải là người đêm đó ở trên thuyền hoa đánh úp nàng sao? Nàng kìm lòng
không đậu bám theo.
Nàng kia tựa hồ biết nàng đi theo, dáng người nhẹ nhàng, nháy mắt biến mất ở rừng cây đối diện quán trà. Tiểu Từ ngay lập tức thi triển vân khởi cửu thức, trong tay thủ sẵn mê dược đuổi
theo. Nhất định phải bắt được nàng ta hỏi cho rõ ràng vì sao lại tập
kích mình, nàng đã tận lực suy nghĩ vài ngày nhưng vẫn không rõ từ lúc
nào thì rước lấy kẻ thù.
Nàng hô lên một tiếng “Kế Diêu” sau đó
tiến vào rừng cây. Trong rừng cây cối cũng không tươi tốt, nàng kia
khinh công không kém, rõ ràng có thể thấy nàng ta ở ngay phía trước,
nhưng Tiểu Từ không có nội lực, vân khởi cứu thức chỉ dùng được tám
phần, cùng nàng ta luôn duy trì khoảng cách mười bước.
Từ trong
rừng trúc Kế Diêu nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Từ, đi ra ngoài, chợt cả
kinh! Hai con ngựa buộc vào cây, Tiểu Từ lại không thấy bóng dáng.
Hắn vội hỏi tiểu nhị: “Cô nương dẫn ngựa vừa rồi đâu?”
Tiểu nhị nhìn con ngựa, chợt bừng tỉnh nói: “Nga, nàng đi rồi.”
Kế Diêu vội la lên: “Đi đâu?”
Ngón tay tiểu nhị chỉ vào rừng cây đối diện. Kế Diêu cùng Nhất Từ đại sư đuổi theo, trong rừng nhưng lại không có người.”
Nàng làm sao có khả năng tự mình bỏ đi? Chẳng lẽ là gặp người nào?
Nhất Từ đại sư thấy vẻ mặt hắn sốt ruột, vội nói: “Kế Diêu chớ vội, lão nạp
tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng trong vòng mười trượng vẫn có thể nghe
thấy động tĩnh, nếu là có người bắt cô nương ấy, lão nạp hẳn phải nghe
thấy, chí ít nàng cũng sẽ kêu cứu.”
Kế Diêu gật đầu, trong lòng
biết lấy nội lực của hắn và Nhất Từ đại sư, nếu có biến cố, cách một bức vách chắc chắn có thể nghe được tiếng động. Nhưng mà dù vậy, tâm vẫn
treo lơ lửng, xung quanh không hề thấy bóng dáng Tiểu Từ.
Nhất Từ đại sư vuốt chùm râu bạc, nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta lên Tam Sinh tự gọi tăng nhân tới những vùng l