
gươi làm sao?” Tiểu Từ sửng sốt, ngồi dậy.
– “Việc đó, nếu ngươi buồn bực, ta sẽ bồi ngươi nói chuyện.” Kế Diêu
giọng điệu ôn nhu hiếm thấy, gần như thân mật nỉ non, khuôn mặt tuấn
lãng cũng phá lệ mềm mại dịu dàng.
Tiểu Từ buồn bực nhìn hắn, giống như trở thành một người khác. Thái độ của hắn hôm nay thật kỳ lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, Kế Diêu nheo mắt. Tuy rằng nàng mặc y phục, nhưng trong
đầu lại hiện lên một màn xuân sắc đêm qua, hắn bối rối dời tầm mắt, nói: “Cái đó, Lục Nhiễm, ngươi nói nàng về đi.” Kỳ thực, đây mới là thực
lòng hắn, câu vừa rồi chẳng qua là bí quá mới nói thôi.
– “Ngươi không thích nàng?” Tiểu Từ thốt ra những lời này, cũng không có ý tứ gì khác, thế nhưng vào tai Kế Diêu lại có tầng tầng ý nghĩa, miệng hắn
giật giật, có chút bực mình. Nói gì vậy, lẽ nào nàng tuyệt không để bụng những nữ tử vây quanh hắn sao? Lẽ nào những bày tỏ trước đây của nàng,
chẳng qua chỉ hồ đồ, mà không biết hàm nghĩa chân chính?
Hắn có phần buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi, biết cái gì gọi là thích?”
– “Ta đương nhiên biết.” Tiểu Từ tức giận, vẻ mặt của hắn cứ như xem nàng là trẻ lên ba, có nghi ngờ còn có xem thường.
– “Được, vậy ngươi nói một chút.” Kế Diêu dù bận vẫn ung dung, ôm cánh tay nhìn nàng.
– “Thích chính là thích, không có gì để nói, nếu thật muốn nói, vậy quá phức tạp quá ảo diệu, ngươi nghe cũng không hiểu.” Tiểu Từ biểu tình
trịnh trọng, cũng hồi báo ánh mắt xem thường của hắn. Như vậy, thực sự
rất dễ thương.
Kế Diêu cơn tức giận tiêu tan thành mây khói, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn nghe không hiểu? Có thể trước đây hắn
không để trong lòng, bị nàng năm lần bảy lượt “Bức bách”, mới hiểu ra
cảm giác ấy. Bất quá nếu đã để tâm, làm sao có thể quay đầu lại.
Hắn rất nhanh xoa nhẹ tóc nàng, nói: “Thức dậy ăn cơm.”
Tiểu Từ sờ sờ tóc mình, rất nghi hoặc, hôm nay Kế Diêu thật sự rất kỳ quái.
Lục Nhiễm chẳng qua chỉ muốn tìm hắn so mấy chiêu, làm gì chọc đến hắn?
Cư nhiên muốn nàng làm người xấu, đuổi Lục Nhiễm trở về. Đây cũng quá
làm mất mặt mũi của nàng đi, cũng quá coi thường ý tốt của An vương gia, nàng mới không cần.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Nhiễm cùng
nàng ngồi trên hành lang nói chuyện, Kế Diêu trốn ở trong phòng đọc
sách. Tiểu Từ thấy ánh mắt Lục Nhiễm luôn lưu luyến trước cửa sổ phòng
Kế Diêu, vội hỏi: “Ngươi tìm hắn có việc?”
– “Không có.” Lục Nhiễm gò má đỏ lên, thấp giọng nói: “Hắn là sư huynh của ngươi?”
– “Ân, cũng xem như là vậy.” Kỳ thực cũng không phải, hắn gọi sư phụ là di nương. Như vậy hắn rốt cuộc cùng nàng có quan hệ gì? Nàng có chút
buồn bực sầu não, nhớ tới Tiểu Chu, hắn là người như thế nào? Mà có thể
làm bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu. Nếu thế trong đầu hắn nghĩ gì chắc
đều nói cho Tiểu Chu, có cái gì cũng sẽ cùng Tiểu Chu chia sẻ. Bằng hữu
tốt nhất, đó chính là đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, tâm ý tương
thông sao? Nàng lo lắng thở dài, rất hâm mộ Tiểu Chu, cũng thoáng có
chút ghen tị.
Lục Nhiễm bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xấu hổ nói nhỏ: “Hắn thích dạng nữ tử như thế nào?”
Tiểu Từ tiu nghỉu thở dài: “Ta không biết. Có điều ta biết hắn thích dạng
nam nhân gì.” Lời này có ý tứ là, chờ nàng gặp Tiểu Chu sẽ biết.
Lục Nhiễm sắc mặt từ hồng đến trắng, kinh ngạc không nói nên lời.
– “Tin đồn trên giang hồ là thật?”
– “Lời đồn nào?”
– “Nga, không có gì.” Lục Nhiễm thất thần, khuôn mặt đột nhiên thiếu đi một phần thanh lệ thêm vào đó là vẻ mặt rung động lòng người, vừa rồi
vẫn còn rực rỡ chói mắt.
Tiểu Từ mờ mịt chưa phát giác, nhìn bươm bướm bay trong viện, suy nghĩ xa xôi. Lục Nhiễm giống như có tâm sự,
ngượng ngùng rời đi.
Sau cơm chiều cũng không thấy bóng dáng Lục
Nhiễm, Tiểu Từ buồn bực, chẳng lẽ Kế Diêu lén lút nói thẳng, nói nàng
không cần đến làm bạn với mình?
Bầu trời đêm yên tĩnh. Tiểu Từ
nhớ lại ngày mai có thể lấy được ngọc bội, trong lòng vui sướng nhộn
nhạo đứng ngồi không yên, thực sự linh nghiệm như thế sao? Nhưng là hắn
nếu không chịu nhận thì làm sao bây giờ? Niềm vui của nàng chợt tắt, có
chút phiền muộn. Vậy trước tiên cầm, chờ một ngày nào đó hắn bằng lòng
thì sẽ đưa cho hắn. Dù sao cũng chỉ có hắn, nàng sẽ không đưa cho người
thứ hai.
Kế Diêu gõ cửa đi vào, thấy nàng nửa quỳ nửa ngồi trên
giường, chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghiêng đầu với hắn thản nhiên cười,
thần sắc có chút hốt hoảng, hết sức khả ái.
Hắn tiến lên đóng cửa sổ, nói: “Gió đêm lạnh, cánh tay ngươi tốt nhất không nên bị cảm.”
Tiểu Từ giật giật cổ tay, hơi giơ lên nói: “Ngươi xem, đã có thể cử động một chút rồi, ngày mai chắc sẽ khỏi hẳn.”
Kế Diêu ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn nói cái gì lại trầm mặc. Hồi lâu
bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta ngày mai phải đi U Châu, ngươi chuẩn bị
đi.”
- “Không có gì phải chuẩn bị, cầm ngọc bội là có thể đi.” Tiểu Từ rất sảng khoái đáp.
Ngọc bội, lông mày Kế Diêu khẽ động, đứng dậy rời đi. Tiểu Từ thấy hắn đi
đến cửa, một cái chớp mắt hắn xoay người lại đóng cửa, có lẽ là do ánh
nến, khuôn mặt hắn dường như có chút ngại ngùng.
Hôm sau chính là ngày mười lăm, Tiểu Từ sáng sớm liền