
ân cận tìm xem.” Kế Diêu vội vàng tạ ơn.
Nhất Từ đại sư bước nhanh lên núi, thân pháp nhẹ nhàng như mây, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiểu Từ đi theo phía sau nàng kia, rừng cây không lớn, chỉ chốc lát đã đến
bờ vực. Có tiếng nước chảy phía dưới truyền đến, giống như tiếng suối.
Nàng kia xoay người lại cười, đột nhiên nhảy xuống phía dưới.
Tiểu Từ kinh hãi, chạy lên vài bước nhìn, bất thình lình cổ chân bị siết
chặt, nàng kia vốn dĩ chưa từng nhảy xuống, mà bám vào một gốc cây bên
vách núi, treo lơ lửng, dụ nàng đến gần.
Tiểu Từ kinh ngạc, mê
dược trong tay nhân tiện phóng tới trước mặt nàng ta. Nàng ta thất kinh, không ngờ Tiểu Từ lại có mê dược. Mê dược ngay lập tức có hiệu quả, đôi mắt nàng ta mờ mịt. Trước khi hoàn toàn ngất đi thuận thế kéo Tiểu Từ
cùng rơi xuống.
Tiểu Từ bị dọa hồn phi phách tán, ngay cả câu
“Cứu mạng” cũng không hô được, chỉ cảm thấy mồm miệng tràn đầy gió núi.
Bên tai vù vù, cảnh vật như bay.
Chẳng lẽ cứ như vậy mạc danh kỳ
diệu táng thân ở nơi này, nàng không cam lòng! Vừa mới cầu nguyện ở Tam
Sinh tự, chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc?
Tiếng nước ngày càng gần,
nàng có chút tuyệt vọng, rồi lại bừng lên hy vọng. Nếu như rơi xuống
nước, nhất định còn có cơ hội sống sót. May mắn, dưới vách núi là dòng
suối, nàng và nàng kia đều rơi vào trong nước.
Ngắn ngủi trong lúc đó, miệng mũi không kịp bịt lại, nước tràn vào tận họng, lạnh lẽo buốt giá.
Dòng nước chảy rất nhanh, đem nàng cuốn đi. Nàng uống mấy ngụm nước, liều
mạng vùng vẫy, bỗng nhiên bên hông siết chặt, một bàn tay hiện ra trong
nước.
Đưa tay lên vuốt nước trên mặt, nàng thở ra một hơi, mắt
vừa mở, lại bị hù dọa ho khan đứng dậy. Thư Thư chính là đang ngồi xổm
trước mặt, híp mắt quan sát nàng, ánh mắt không có hảo ý.
Tiểu Từ vội vã đứng lên, cố nén cơn choáng váng nghĩ phải chạy đi. Thư Thư phía sau nàng cười nhẹ một tiếng, vừa nhấc bước chân liền chắn trước mặt
nàng, cười ha hả nói: “Ta thế nhưng vừa vặn cứu ngươi.”
Tiểu Từ ngẩn người nói: “Ta không cần ngươi cứu, tự bản thân ta cũng có thể thoát được.”
- “Phải không, nàng kia thế nào không thấy trồi lên?”
Thư Thư một ngón tay chỉ vào dòng suối, vẻ mặt thản nhiên.
Tiểu Từ lúc này mới nhớ đến nàng kia cùng nàng rơi xuống, nàng vội la lên: “Ngươi sao không kéo nàng lên?”
Thư Thư phe phẩy quạt, thong thả nói: “Dòng nước chảy xiết như thế, nàng ta sớm đã rơi xuống bên dưới rồi. Nếu không có ta, ngươi cũng giống như
thế thôi. Dòng nước ở đây chảy nhập vào hồng giang.”
Tiểu Từ run
run, cũng không biết là lạnh, hay là bị hù dọa, xoay người nhìn lại.
Dòng suối không lớn, quả nhiên trong nước không hề thấy bóng dáng nàng
kia.
- “Ngươi vừa rồi sao không cứu nàng? Ngươi rõ ràng nhìn thấy.”
Thư Thư trừng lớn hai mắt: “Ta vì sao phải cứu nàng ta? Ta lại không nhận ra nàng.”
Tiểu Từ ngây người nhìn hắn, chợt hỏi: “Ngươi làm sao ở nơi này? Ngươi có
phải vẫn luôn bám theo chúng ta không?” Nàng cảnh giác nhìn hắn, đối với sự trùng hợp này rất là hoài nghi.
Thư Thư một bộ dáng oan uổng, đề cao thanh âm nói: “Cô nương, bất cừ nơi nào ở kinh thành này, lẽ nào có nơi nào ta không thể đến? Cô nương đến cầu nhân duyên, chẳng lẽ Thư
Thư ta không thể?”
Hắn ở trên người sờ sờ, lấy ra một khối ngọc
bích, sâu kín nhìn, buồn bã nói: “Cũng không biết đưa cho ai thì tốt, là Lan tiểu thư Lâm gia, hay Tiểu Kiều cô nương ở Nguyệt Hương các.
Tiểu Từ khinh thường liếc mắt nhìn hắn.
Thư Thư vô cùng cẩn thận đem khối ngọc bích kia cất vào trong ngực, miệng
cười tươi như hoa: “Tiểu Từ cô nương, chúng ta thật có duyên.”
Tiểu Từ đối với “Duyên phận” trong lời của hắn thật sự tránh không kịp, nghe thấy hai chữ này lập tức nổi da gà.
- “Chủ nhân! Chủ nhân!” Bên cạnh truyền đến vài tiếng kêu gọi, Tiểu Từ nghe ra thanh âm của Tiểu Yên.
Quả nhiên, Tiểu Yên Tiểu Ngọc vội vàng từ xa chạy tới. Nhìn thấy Thư Thư liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Từ nhìn thấy hai người, trong ngực buông lỏng hơn rất nhiều, miễn cưỡng đối Thư Thư rầm rì một tiếng “Cảm ơn”, liền tính đi lên núi, Kế Diêu
không thấy mình, nhất định sẽ lo lắng.
- “Cô nương đi thong thả. Tiểu Ngọc, đem áo khoác của ngươi cấp cho Tiểu Từ cô nương.” Thư Thư phe phẩy quạt, phân phó nói.
Tiểu Từ vội từ chối: “Không cần.”
- “Cô nương không cần khách khí. Chúng ta về sau biến chiến tranh thành
tơ lụa, được không?” Thư Thư chắn trước đường, cười cực kỳ hiền lành.
- “Chúng ta về sau không nên gặp lại.” Tiểu Từ thận trọng nói, dáng vẻ nghiêm túc, giống như hứa hẹn.
- “Kia cũng chưa chắc, ta cảm thấy ta cùng cô nương vô cùng có duyên, ta
rất vinh hạnh trong lúc vô ý cứu cô nương, sau này ta chính là ân nhân
cứu mạng của cô nương, Thư mỗ không dám nhờ cô nương lấy thân báo đáp,
chỉ cần cùng Thư mỗ làm bằng hữu là tốt rồi.”
Tiểu Từ một trận
run rẩy, hắn quả nhiên đúng là tiểu nhân bỉ ổi, nhất tay chi lao cứu
nàng, trong nháy mắt đem chính mình phong làm ân nhân cứu mạng, còn vô
liêm sỉ nhắc đến cái gì mà lấy thân báo đáp, thực sự là da mặt dày hơn
cả tường thành. Tiểu Từ tức giận, vừa nhấc chân rời đi, đã thấy Tiểu