XtGem Forum catalog
Chạy Theo Hạnh Phúc

Chạy Theo Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321351

Bình chọn: 9.5.00/10/135 lượt.

ử Bác thấy cô ngay cả

nhìn mình cũng không dám thì trong lòng biết cô đã hiểu lầm, nhưng

mà lúc này một câu anh cũng không nói nên lời.



“Đi ra ngoài hết đi!” Hạ Viêm đi đến trước cửa

sổ, mệt mỏi cùng cực nhắm mắt lại, giọng nói khổ sở cay đắng, “…em

sảy thai…nó…được hơn một tháng!”

“Là anh bảo bọn họ phá đi?” An Hòa lạnh lùng

hỏi.

Hạ Viêm mở choàng mắt, bước vài bước đi đến

trước giường cô, cúi đầu đến gần cô, “Trong mắt em, tôi là người điên

rồ như vậy sao?”

Lúc này rốt cuộc An Hòa không còn phải sợ gì

nữa, cô không chút yếu thế nhìn lại anh, “Chẳng lẽ anh không phát rồ

sao? Rõ ràng đã đồng ý để cho tôi về nhà, cuối cùng lại phái người

bắt tôi đến Vân lâu! Anh là một tên lừa gạt, thối tha, cầm thú!”

Hạ Viêm nhìn cô, gân xanh trên trán giật giật,

khớp xương tay đang nắm lấy quần áo bệnh nhân của An Hòa trắng bệch,

qua một lúc lâu anh thu hồi ánh mắt đứng lên, đi thật nhanh ra khỏi cửa.

Sau khi mở cửa, anh ngừng lại một chút, hơi quay đầu lại, giọng nói

lạnh lùng: “Nếu em tình nguyện cho là như vậy thì cứ là như vậy đi,

tạo thành cục diện thế này đúng là do lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”

Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.

Cuối cùng ngay khi anh đóng cửa lại thì nước

mắt của An Hòa cũng tràn mi, cô rất muốn chạy ra ngoài ngửa mặt lên

trời chất vấn ông trời xem cô đã làm gì sai, cô chỉ mới 19 tuổi, vừa

mới tốt nghiệp trung học, cô hẳn là phải như tất cả các cô gái 19

tuổi khác, thật vui vẻ chờ đợi lên đại học, không lo không nghĩ tận

hưởng tuổi thanhh xuân. Nhưng mà hiện giờ cô lại ở trong này, trở

thành vật độc chiếm của đàn ông, bị đàn ông đùa giỡn, cuối cùng

còn mất cả con…

Hạ Viêm tựa người vào tường phòng

bệnh, nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, lòng đau như bị vạn mũi kim đâm

vào. Anh biết mình nên làm gì nhưng mà anh tuyệt đối không muốn làm

vậy, anh đã thành thói quen có cô bên cạnh, đã quen không rời xa cô như

vậy. Anh sống 28 năm, chỉ học qua thế nào để cướp đoạt cùng hủy

diệt, chưa bao giờ học cách từ bỏ.

Nhưng mà…Hình như đã đến lúc phải từ bỏ rồi…

“Nếu như là các cậu thì các cậu sẽ từ bỏ

chứ?” Anh bình tĩnh hỏi những vệ sĩ kiêm bạn tốt đứng bên cạnh đã

theo anh nhiều năm.

Thiệu Tử Bác yên lặng, nhớ tới cô gái mới vừa

khóc chạy ra ngoài giống như một con khỉ kia, nếu như là anh, anh có

thể trả tự do cho cô không? Hình như…thật sự rất khó, nhưng nếu cố

chấp giữ cô lại thì sớm muộn gì có một ngày tất cả linh khí trên

người cô đều sẽ bị mất đi, biến thành một cái xác không hồn tựa như

một con búp bê, khi đó, anh có hối hận không?

“Tôi…không biết…”

David khẽ cười, “Nếu như là tôi, mặc kệ nó

chứ, chỉ cần tôi muốn thì cô ấy phải ở lại bên cạnh tôi!”

Hạ Viêm quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng

bệnh, nói khẽ: “Không! Tôi muốn thả cô ấy đi…Tôi không hiểu tình yêu

là gì, nhưng mà từ nhỏ tôi luôn là học sinh giỏi nhất…” Anh tình

nguyện học tập vì cô, học thế nào là yêu một người.

Nhiều ngày sau Hạ Viêm cũng không tới bệnh

viện, An Hòa cũng không hỏi, càng không quan tâm. Mỗi ngày cô đều tích

cực phối hợp điều trị, thỉnh thoảng thời tiết tốt một chút sẽ ra

hoa viên đi dạo với Tiểu Ngôn một chút.

Thật ra hòn đảo này cũng không nhỏ, bên trong

còn có một thị trấn lớn như vậy, các loại thiết bị hạ tầng đều

là tốt nhất, cảnh sắc lại càng như vẽ. Xung quanh bệnh viện có một

bãi cỏ trơn bóng, trên bãi cỏ có đủ các loại hoa tươi, An Hòa rất

thích ngồi trên hàng ghế bên cạnh bãi cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời

trong xanh, mỗi khi ngồi xuống là cả một buổi chiều.

“Đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nam đột nhiên vang

lên đã gọi về dòng suy nghĩ rời rạc của An Hòa, ngẩng đầu lên nhìn

người đàn ông tóc vàng tự xưng là bác sĩ của cô mỗi ngày đều muốn

đến an ủi cô đang nở nụ cười sáng lạn nhìn cô, mà chẳng biết từ khi

nào Tiểu Ngôn đã biến mất.

An Hòa lạnh lùng quay đi, “Nụ cười của anh trông

thật đáng ghét!” Cho dù cô có trẻ tuổi không hiểu chuyện cũng có

thể nhận ra nụ cười của người đàn ông này rất giả tạo, nếu không

muốn cười, không muốn thân thiện với cô, tại sao còn phải miễm cưỡng!

David lười nhác ngồi xuống, ra vẻ không sao cả

nhún vai, “Không có cách nào khác, có người lệnh cho tất cả chúng

tôi đều phải cung kính thân thiện với cô…”

An Hòa không muốn nghe thấy bất kì chuyện gì

của Hạ Viêm, đứng lên bỏ đi nhưng cánh tay lại bị David túm lấy, kéo

trở lại ghế dài.

David thu biểu hiê