
kéo
bình dấm như đang chuẩn bị tạt ra đến nơi, “Hôm nay A Liệt đã giúp đỡ, cảm ơn
một chút chắc là điều nên làm mà.”
J và David mệt sắp chết đang nằm ngổn ngang ở trên
thảm, đã quá quen với hành vi ngây thơ không tiền đồ của thủ lĩnh nhà mình,
không thèm nhìn nữa.
Buổi tối, An Hòa cử David đi siêu thị mua một lượng
lớn thức ăn nấu cơm, mấy người đàn ông đang nói chuyện phiếm trong phòng khách,
cô thì bận rộn ở trong bếp.
Trong chốc lát vòng eo mảnh khảnh lại bị ôm lấy, Hạ
Viêm ló đầu ra từ phía sau cô, hôn lên hai má của cô, “Làm gì mà ngon thế?”
“Thịt sườn đông, A Liệt thích món này.”
Người nào đó lại mất hứng, “Cái gì, cậu ta thích cái
gì là em làm cái đó hả?”
An Hòa bất đắc dĩ, ở trong lòng anh, ôm cổ anh rồi hôn
lên môi anh, “Thiếu chút nữa là em đã mất anh, điều này rất nghiêm trọng anh
biết không? May mà A Liệt cứu anh, cũng như đã cứu em, chúng ta nên cảm ơn anh
ấy thật tốt, có phải không nào?’
Những lời này ở trong lòng người nào đó lại biến
thành: hai người chúng ta là một, người khác đã cứu chúng ta một lần, theo lẽ
thường cần phải cảm ơn cậu ta chứ.
Ừ, thật là dễ nghe.
Đến khi bê đồ ăn lên, trên bàn ăn đã ngồi đầy người,
đồng chí Tiểu J một tay vuốt ve bắp thịt David, một bên cầm đũa thèm khát thịt
kho tàu ở trên bàn.
Ánh mắt Hạ Viêm đảo qua, David hiểu ý mặt xám xịt
đứng lên vỗ vỗ quần, đứng lên ân cần dành chỗ ngồi cho An Hòa, “Chị dâu vất
cả rồi.”
An Hòa vẫy tay, tiếp đón mọi người, “Đừng ngồi im như
thế, mọi người động đũa đi.”
Lúc này mọi người mới cầm đũa, David định lấy đũa ăn
sườn nhưng đã hết đũa, búp bê David bạo gan, “Họ Bạch kia, cậu định đánh nhau
với tôi phải không?”
Đồng chí J vẫn mang bộ dạng lạnh lùng như cũ, chậm
rãi gắp một đũa rau xanh, đưa vào trong miệng chậm rãi mà nuốt, chắc như vàng
nói: “Cậu dám lãng phí à.”
Hạ Viêm nghe thế, lại liếc qua, David run run một cái,
uất ức mà ngồi xuống, bốc cục xương sườn trên bàn đưa vào miệng
Hic hic.. các người thật không vệ sinh gì cả... J khốn
nạn, nhất định cậu đang trả thù tôi, tôi chỉ kể ra chuyện hồi nhỏ đã đánh
nhau với cậu mà cậu lại bắt nạt tôi như thế.
Trình Liệt mỉm cười ngồi đối diện, sức hấp dẫn của An
Hòa chính là như thế, có thể làm cho người bên cạnh cảm thấy được sự ấm áp và
cũng hướng tới sự ấm áp đó.
Buổi tối, tuy đã đánh nhau kiệt sức nhưng vì cơn
ghen cùng sự kìm nén nên Hạ đại gia vẫn dũng mãnh quấn lấy An Hòa như cũ để
trừng phạt.
Trong lúc đó vẫn không quên lầm bầm, cậu cũng chỉ có
thể chiếm tiện nghi dựa vào tình nghĩa thôi, người cùng Hòa Hòa thân thiết gắn
bó keo sơn cũng chỉ có bổn thiếu gia ta đây!
Đương nhiên An Hòa biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng mà
hôm nay tâm trạng của cô cũng thay đổi khủng khiếp, lúc này nằm trong vòng ôm
thân mật của anh, sự kích động trước nay chưa từng có, nên tùy ý để anh lăn qua
lăn lại.
Nhưng mà……
Một tiếng sau….
“Làm sao mà vẫn chưa xong thế?” An Tòa túm tóc của
anh, không nhịn được mà thúc giục.
Hạ Viêm vẫn vừa khoan khoái vui vẻ di chuyển, vừa
lên án: “Cô vợ trẻ, em không chuyên tâm rồi, em không chuyên tâm anh sẽ không
đi ra.”
An Hoa không để ý tới anh, giơ bắp chân trắng nõn lên
nhẹ nhàng cọ xát ở sau thắt lưng mẫn cảm của anh, một thời gian dài như thế, cô
rất hiểu rõ cơ thể của anh, quả nhiên, không bao lâu sau, Hạ Viêm kêu lên một
tiếng đau đớn, sau đó tốc độ ngày càng nhanh kéo chặt mông cô, cuối cùng bỗng
nhiên rút ra, di chuyển rất nhanh đến trước ngực cô, kéo bàn tay nhỏ của cô cầm
nó, sau đó liền phun ra cả ngực của cô.
Trước đó đã có hai lần như thế, lúc đầu nghĩ không bao
lâu sau anh sẽ kết thúc, nhưng anh điên cuồng nhịp động, cuối cùng cũng đi ra,
thế mà chính mình lại bị khơi mào dục vọng, nhưng lúc này đây, lúc anh đi ra,
An Hòa lại cảm thấy có chút trống không khó chịu. Đợi người đàn ông kia hết
kích động, An Hòa cũng dần lấy lại nhịp thở. Anh vừa mở mắt thì đã nhìn thấy
hai má đỏ hồng của cô gái bên dưới thân mình, ánh mắt mê ly nhìn anh.
Cúi xuống, dùng tay chạm vào chất dịch trước ngực cô,
tìm tới nơi mà anh vừa mới thương yêu cô, rồi từ từ di chuyển ngón tay như đánh
đàn, “Bảo bối vẫn chưa thỏa mãn, có phải không? Thêm một lần nữa nhé, hửm?”
An Hòa nghĩ rằng hôm nay anh đã rất mệt rồi nên muốn
nghỉ sớm một chút, nhưng bản thân lại muốn phóng thích, vì vậy cắn môi không
nói lời nào, Hạ Viêm cười rồi hôn nhẹ lên hai mắt cô, môi dán môi giọng nỉ non,
“Ngoan, không dùng cái kia rồi…”
Ngón tay thon dài di chuyển nhanh tới, vài phút sau,
An Hòa ngẩng cổ lên run rẩy, tiếng rên rỉ rất giống tiếng mèo kêu. Hạ Viêm yêu
thương mà nhìn vẻ mặt sinh động của cô, động tác ở tay dưới càng dịu dàng.
Cho đến khi cơ thể của cô ngã xuống, cả người kiệt sức
nằm trong lòng anh không nhúc nhích anh mới vươn người qua tìm khăn tay, lau đi
chất ẩm trên hai người, không thèm tắm rửa cứ vậy mà ôm cô ngủ thiếp đi.
Buối sáng, hai mắt của người nào đó không thèm mở ra
mà sờ sờ đồng hồ báo thức ở đầu giường, mò được rồi mắt nhắm mắt mở nhìn qua,
mới phát hiện mớ